
massage chân. Ngoài ra, thấy tôi luôn mong chờ đến lễ Giáng sinh để được đeo chiếc trâm cài áo mà ông già Noel tặng, Vũ Đạo rất bất mãn. Từ đó trở đi, năm nào Vũ Đạo cũng mua cho tôi một cái. Vì vậy, chiếc trâm cài áo mà ông già Noel tặng, cùng với bông hoa hồng giấy không bao giờ tàn, cứ như vậy mà nằm cả đời trong chiếc hộp quý giá của tôi …
(Ghi chú : Lúc tôi lấy chồng, mẹ tôi khóc, nói là cuối cùng cũng có người kế nghiệp hát bài trống cổ truyền Thiên Tân rồi! Vừa khóc vừa tìm Vũ Đạo để trả tiền mua máy vi tính hồi năm đó; ba tôi cũng khóc, nói rằng ông trông chờ đã mấy năm nay, cuối cùng đã có thể cùng anh đứng chung một trận tuyến chống lại kẻ địch bạo ngược rồi, lại lén lút móc ra chút tiền riêng ít ỏi đưa cho anh, cảm giác như cuối cùng mình cũng tìm được người anh em nghèo khổ!
Đám sinh viên cũng khóc, nói là cuối cùng thế giới này cũng có ngày hòa bình, mọi người kích động ôm nhau khóc, giống như vừa trải qua cuộc kháng chiến kéo dài đằng đẵng suốt tám năm, cuối cùng cũng giành được thắng lợi !
Về sau, khi tôi sinh con trai, Vũ Đạo ôm thằng nhóc phấn khích nói : May mà không giống mẹ nó ! Nhưng chỉ vài năm sau, anh càng lúc càng hối hận vì sao con trai lại không giống tôi, bởi vì vừa cải tạo thành công khuôn mặt đàn ông của bà xã Vũ Đạo, bây giờ phải đối mặt với khuôn mặt nữ tính của con, tôi thấy cuộc đời của thằng nhóc này nhất định sẽ bị hỗn loạn bởi vấn đề lưỡng tính! Sau cùng, tôi quên không nói, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số, họ “Tán”! )
Chương 63: Ngoại Truyện 1: Hồi Ức Sau Khi Thôi Miên Của Vưu Dung.
Lúc tôi được ba tuổi, cả nhà chúng tôi đi du lịch ở Thanh Đảo. Lúc đến bãi biển, tình cờ tôi phát hiện ra tôi và một bạn gái mặc quần áo khá giống nhau; đôi giày của chúng tôi cũng cùng màu, cùng kiểu; tuổi bạn ấy cũng xấp xỉ tuổi tôi. Tôi và bạn ấy cùng nhau đi nhặt vỏ sò, đột nhiên bạn ấy bị một người đàn ông ôm chặt, thấy bạn ấy vừa giãy giụa vừa gào khóc, tôi liền nhào đến túm chân ông ta, hỏi ông ta có thể dẫn tôi theo cùng không, ai ngờ ông ta lại quăng tôi sang một bên, làm tôi ngã sấp xuống một tảng đá. Người đàn ông đó chê tôi xấu đến nỗi không ai cần, tôi cực kỳ tức giận bèn cởi một chiếc giày quăng vào ông ta, ông ta vội ôm cô bạn nhỏ đó chạy mất.
Tôi nhặt một cái vỏ sò nằm ngay chỗ máu mũi tôi chảy ra, lúc này, một đứa con trai đeo kính chạy đến, thấy trên mặt tôi toàn là máu, cậu ta vội vàng nhào đến ôm lấy tôi, còn gọi tôi là Tiểu Linh. Tôi sợ cậu ta ôm tôi đi nên ra sức cào cậu ta. Cậu ta bị cào đau quá, vì cố gắng tránh móng vuốt của tôi nên mất đà ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá. Tôi sợ cậu ta chảy máu nhiều quá sẽ chết nên để lại vỏ sò dính máu của tôi cho cậu ta, sau đó dùng quần áo của cậu ta lau máu trên mặt mình, lúc này mới yên tâm rời khỏi nơi đó.
Không lâu sau, tôi gặp phải một đứa con trai khác, cậu ta hỏi tôi có gặp một cô bé trạc chừng tuổi tôi không, tôi nói cho cậu ta biết cô bé đó bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi rồi, nghe vậy cậu ta rất đau lòng, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc giày còn lại trong tay tôi, hình như còn khóc nữa. Tôi nghĩ chắc là cậu ta rất thích chiếc giày này, liền đem chiếc giày đó tặng cho cậu ta.
Mẹ thấy tôi làm mất giày, quần áo dơ dáy, mũi thì bị rách, giận quá, mẹ đánh tôi một trận thật đau. Hôm nay tôi được đi chơi nhưng lại chẳng vui chút nào, tôi muốn quên đi ngày hôm nay, nhưng từ ngày đó trở đi, cái mũi của tôi hình như không cao thêm được nữa …
Chương 64: Ngoại Truyện 2: Buổi Phỏng Vấn Thú Vị.
Thạch Đầu: Sự thật chính là như vậy đấy, vì vậy có thể nói tính cách bác sĩ Võ biến thái như vậy là vì Vưu Dung, về sau, Vưu Dung bị bác sĩ Võ giày vò cũng là báo ứng của cô ấy. (một đống trứng gà bay đến trước mặt) Lãng phí trứng gà thì không sao, chứ lãng phí trứng chim thì thật đáng hổ thẹn đấy ! Ngoài ra, còn một chuyện mà mọi người đều biết rõ, chiếc giày mà Vũ Đạo giữ chính là giày của bạn học Vưu Dung nhà chúng ta.
Vũ Đạo: (dáng vẻ chợt hiểu ra) Tôi đã nói rồi mà, đi loại giày có cổ cao quanh năm thì làm sao mà khỏi được bệnh nấm chân cơ chứ. Lần trước chân Vưu Dung bị thương phải đưa đến bệnh viện, tôi bị mùi hôi của chiếc giày làm cho ngạt thở gần như không đứng dậy nổi, mức độ này đúng là không bình thường chút nào ! Từ lúc chiếc giày này để trong nhà tôi, tôi trồng hoa thì hoa chết, nuôi cá thì cá ngủm, cuối cùng tôi đành phải ném nó vào trong cái hồ mới xây của trường Nam Khai, ai ngờ lại bị một nữ sinh mò lên ! Bây giờ tôi suy nghĩ cẩn thận lại mới biết, chiếc giày đó đúng là của cô ấy ! Cuộc đời tôi sao lại khốn khổ như vậy chứ, thử đủ mọi cách mà vẫn không thoát khỏi chiếc giày thối kia ! (Cà chua bay đến …) Mọi người thật là, ném cà chua đi đâu vậy ? Đã ném thì phải ném cho trúng chứ ! (Vừa dứt lời liền bị người ta đập một túi khoai tây vào gáy) Cần phải đem truyền thống tiếp tục phát huy thêm mới được !
Bác sĩ Võ: (thấy sau gáy Vũ Đạo có khối máu bầm, vội nhảy lên, che ở phía trước người Vũ Đạo) Mọi người muốn ném thì ném tôi nè, tôi thích nhất là loại cà chua này đấy, nước ép của nó có màu đó rất giống