
ót rượu và nước không bị sánh, kìm nén cảm xúc để không nóng giận trước mặt chủ nhân… dạy cho các cô biết cách phải trở thành hầu gái tốt hay phục vụ tốt… Nhưng giờ đây qua ý hiểu của vị phu nhân nọ… thì nhà họ Lưu trở thành nơi đào tạo học vấn có uy tín, thật nực cười!– Vậy tôi cũng chẳng cần phải giới thiệu về bản thân mình nữa, vâng, đúng là nhờ bà Lưu đã nuôi dạy tôi nên giờ tôi mới được như ngày hôm nay, điều đó rất cảm ơn bà. – An Ninh cúi đầu chào một cách kính cẩn.Bà Lưu hơi bất ngờ về vẻ tự tin và có phần chấp nhận sự thật một cách tự nguyện của An Ninh. Đó không phải là thái độ mà bà Lưu mong muốn, cô đã quá khác so với bà tưởng tượng, không một giọt nước mắt, thái độ cũng cứng rắn khác hoàn toàn.Bà Lưu đi khỏi, lúc đó An Ninh mới dám thở, cô níu lấy tay Thiên Thành để có thể đứng vững, chiếc ly trên tay cô run lên… nhưng đôi mắt vẫn sắc lên mạnh mẽ. Thiên Thành quá hiểu cô, cậu biết cô đang lo lắng và sợ hãi điều gì… Mỗi khi sợ hãi cô hay bấu chặt lấy một thứ gì đó để có thể bớt căng thẳng hơn.– Không sao đâu, có anh ở đây rồi.Cô cười nhẹ rồi buông tay Thiên Thành ra, nhìn quanh để tìm xem Thiên Bảo đang đứng ở đâu… Cậu đang mải bàn chuyện gì đó với đối tác ở đằng xa kia. Từ lúc nào mà cậu đã trở nên hiểu chuyện và nghiêm túc đến thế… Cô thích cái dáng vẻ tập trung cao độ ấy của cậu, mặc dù lúc đó cậu không hề chú ý đến xung quanh, đầu óc chỉ có công việc nhưng nó thật tuyệt vời.– Xin chào tất cả mọi người… – Bà Lưu đang cất cao giọng trên sân khấu lớn trước mặt An Ninh.– Cảm ơn mọi người đã tới dự bữa tiệc nhỏ của Lưu gia ngày hôm nay. Trước tiên tôi xin nâng ly này để cảm ơn tất cả những khách hàng quen thuộc cũng như những khách hàng mới… Lý do của bữa tiệc này là muốn giúp các doanh nghiệp lớn nhỏ trong khu vực có thể làm quen và trao đổi với nhau về công việc hơn nữa. Cũng nhân tiện có đông đủ mọi người, tôi xin tuyên bố một việc quan trọng… Sau một thời gian tìm hiểu và qua lại, Lưu gia chúng tôi cùng tập đoàn viễn thông B đã quyết định cho con trai thứ hai của tôi là Lưu Thiên Bảo sẽ kết duyên cùng tiểu thư Hạ Du của tập đoàn B.Các quan khách đều bất ngờ. Có những người thì vui mừng chúc phúc cho họ, thầm ngưỡng mộ vì đôi lứa xứng đôi. Cũng có những người vì tin này mà ngạc nhiên đến mức rơi cả ly rượu… Vậy là câu chuyện càng lúc càng trở nên rối hơn với lời tuyên bố chắc như đinh đóng cột trước tất cả mọi người của bà Lưu. Nó giống như khế ước được ký công khai với thế giới… và chắc chắn sẽ không có gì thay đổi dù có ra sao đi nữa…*Chân của An Ninh đang được các bác sĩ băng bó, người ngồi bên cạnh cô lúc này là Thiên Bảo. Cậu lặng lẽ quan sát, liên tục hỏi bác sĩ để chắc chắn rằng sẽ không có di chứng gì sau khi tháo băng.– Tôi đã nói với cậu rồi, vết thương do thủy tinh cứa vào không thể gây ra di chứng nếu được đưa tới kịp thời như vậy, tôi chắc chắn với cậu là cô ấy sẽ không sao cả. – Vị bác sĩ phát cáu.Lúc này Thiên Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, trên tay cậu cũng có vết thương nhỏ, chắc tại lúc nãy vội vàng bế An Ninh vào đây nên mới bị quệt vào đâu đó.– Cậu băng vết thương ở tay lại đi.– Gì cơ? – Thiên Bảo ngơ ngác hỏi An Ninh.– Vết thương ở tay cậu, nó đang chảy máu kìa.Thiên Bảo nhìn nó rồi giấu vội tay ra sau lưng, cậu không thấy đau chút nào, chắc tại mải lo cho vết thương của An Ninh. Nhưng giờ khi cô nhắc tới cậu cũng thấy hơi xót.RẦM… – Tiếng đẩy cửa mạnh khiến cả hai giật mình… Bà Lưu bước vào rồi…BỐP… – Một cái tát đau điếng…Năm ngón tay bắt đầu hằn lên gương mặt xinh đẹp của An Ninh…– Mẹ làm cái gì vậy?- Thiên Bảo quát lên.– Cô là cái thá gì hả? Cô chỉ là một hầu gái địa vị thấp hèn, tại sao lại cứ bám lấy các con tôi. Khiến chúng lần lượt mê muội…– Mẹ có thôi ngay đi không? – Mẹ ra ngoài… ra ngoài mau! – Thiên Thành đứng ngoài cửa từ nãy cũng phải xông vào can ngăn…– Hai anh lui ra, đây là chuyện giữa tôi và mẹ các anh.Thiên Thành và Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy An Ninh nói như vậy. Hai người không nói gì, liền buông bà Lưu ra và đứng sang một bên.An Ninh lúc này đã đứng dậy, tiến thẳng về phía trước mặt bà Lưu.– Bà Lưu, tôi nghĩ người không hiểu chuyện là bà. Và giờ đây, tôi nghĩ rằng mình không còn bất kỳ một lý do nào để nhượng bộ bà nữa. Bà hãy nghe cho rõ đây, Nguyễn An Ninh tôi sẽ không bao giờ chịu để bà coi thường nữa, một ngày nào đó, bà sẽ phải quỳ dưới chân tôi và xin tôi tha lỗi.– Một ngày nào đó là khi nào? Mày nghĩ rằng mày có thể chống lại được tao? Hãy chờ xem ai sẽ là người thắng. Đừng tưởng mày có hai thằng con tao là mày có tất cả của tao. Rồi mày sẽ phải trả giá.– Bà đã nói xong chưa bà Lưu, nếu xong rồi thì xin mời bà ra khỏi phòng bệnh này ngay. Bà cũng nên giữ thể diện cho Lưu gia một chút, đừng đứng giữa chốn đông người mà la lối om sòm rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người khác. Điều đó cũng sẽ khiến cổ phiếu của tập đoàn Lưu thụt giảm đó.Bà Lưu tức sôi máu mà không làm được gì, bà bước ra khỏi phòng không quên để lại cho An Ninh một cái nhìn nảy lửa.Từ nãy tới giờ Thiên Bảo và Thiên Thành cũng đã đủ choáng với những lời nói sắc bén của An Ninh,