XtGem Forum catalog
Độc y xấu phi

Độc y xấu phi

Tác giả: Chá Mễ Thố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327850

Bình chọn: 9.00/10/785 lượt.

g căn bản là không thể rời đi.

Vì sao lại như thế này? Hạng Quân Vãn đầu có chút đau, rõ ràng thức ăn nước uống không hề có vấn đề, vì sao nàng ngủ say một giấc, lại bị nhốt nơi đây? Thật là A Triệu làm sao? Vậy sau lưng hắn là ai? Tiêu thúc cùng Tiêu thẩm rõ ràng là người của Phượng Cửu, vì sao A Triệu lại phản bội Phượng Cửu?

Vô số vấn đề xoay quanh trong đầu Hạng Quân Vãn, không tìm thấy bất cứ giải thích nào, cũng không có đáp án. Nếu nàng càng sốt ruột, càng chỉ thêm hỏng việc. Hạng Quân Vãn chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh đem toàn bộ quá trình xem lại một lần. Rốt cuộc là chỗ nào ra vấn đề? Chẳng lẽ là nước? Chỉ là trong nước cũng không độc, cũng không có mê dược, trong nước rốt cuộc là cái gì? Hương vị kia có chút quen thuộc……

Hạng Quân Vãn suy nghĩ thật kỹ hồi lâu, đột nhiên đứng lên. Nàng đã biết, trong nước bỏ thêm Trấn Định Tề! Khó trách hương vị kỳ quái như vậy! Dùng Trấn Định Tề sẽ lâm vào mê man, nàng đoán hắn là đúng rồi! Chỉ là, thế giới này vì sao sẽ có Trấn Định Tề của kiếp trước? Điều đó không có khả năng!

Hạng Quân Vãn nhất cử nhất động, đều xuyên thấu qua một cái cốc nước đại cửa sổ, truyền lại đến tường sau lưng nam nhân trong mắt.

“Khụ khụ, đi hầu hạ nàng ăn đi. Nhớ kỹ, hết thảy đều phải dựa theo khẩu vị của nàng, không thể chậm trễ.” Thanh âm của nam nhân này, thường ngày luôn mang theo thô bạo, chỉ là thời điểm nhắc tới Hạng Quân Vãn, trong thanh âm nhiều hơn một chút dịu dàng.

Ngay lúc Hạng Quân Vãn cảm thấy đói bụng, cửa liền bị đẩy ra, ba nữ tử đáng yêu mặc cung trang tiến vào, người mặt áo lam phía trước tựa hồ có phẩm cấm cao hơn, được an bài chăm sóc cho nàng, hai người kia đem từng hộp từng hộp thức ăn để trên bàn.

“Hạng cô nương, mời dùng cơm!”

Ba người chuẩn bị lui ra, Hạng Quân Vãn đi lên phía trước, “Đợi chút!”

Người áo lam tựa hồ đoán ra Hạng Quân Vãn muốn hỏi cái gì, chỉ mỉm cười, “Cô nương chớ để chúng ta khó xử! Ngươi hỏi, chúng ta dù biết, cũng không thể nói. Chủ tử chúng ta nói, nếu người thật sự lo lắng cho thiếu thành chủ, nên bảo trọng thân mình. Tiếp tục sống, mới có hy vọng!”

“Chủ tử các ngươi là ai?” Hạng Quân Vãn muốn bắt lấy người áo lam, nhưng trên chân có xích làm nàng hoạt động hạn chế, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi cố định.

“Chủ tử nói, đến thời điểm, đương nhiên sẽ cùng người gặp mặt. Trước lúc đó, vẫn xin Hạng cô nương hảo hảo bảo trọng! Cho dù người không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng ngươi……”

Lúc đi, nữ tử áo lam cẩn thận đóng cửa lại. Đại môn chu sắc, chi nha một tiếng, đem Hạng Quân Vãn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Khi nghe câu sau cùng kia của nữ tử áo lam, Hạng Quân Vãn cắn cắn môi.

Đối phương chẳng những biết được thân phận của nàng, có thể thu mua A Triệu đem nàng tới đây, còn biết nàng có có bầu, người này rốt cuộc là ai?

Mặc kệ đối phương là ai, hiện tại chuyện Hạng Quân Vãn duy nhất muốn làm chính là ăn được uống được, nghỉ ngơi lấy sức, làm cho chính mình tinh thần tinh lực đều tốt, như thế mới được! Phượng Cửu gặp nguy hiểm hay không tạm thời bất luận, nàng cùng đứa nhỏ nhất định phải bảo dưỡng thật tốt. Chỉ có mẫu tử bình an bọn họ, Phượng Cửu mới không băn khoăn, an tâm làm chuyện của hắn.

Nhìn Hạng Quân Vãn ngồi bên bàn, cầm lấy chiếc đũa ung dung ăn cơm. Nam nhân trong bóng đêm nhẹ nhàng mỉm cười, “Thật sự là cá tính của nàng ——”

“Bệ hạ, Hoàng hậu bên kia phải làm sao?”

“Hoàng hậu?” Nam nhân ho khan hai tiếng, “Để cho Ưng Vệ của trẫm coi chừng đi, cho dù là Hoàng hậu, cũng không thể thương tổn nàng!”

Trong cung Tấn Dương, Bách Lý Thái Vi thổi lá trà trong chén. Một ly trà hoa lài thơm ngát nàng đã cầm hồi lâu, nàng cũng không sốt ruột uống trà, chỉ nhẹ nhàng mà thổi mặt nước, nhìn lá trà lên xuống nhấp nhô, tựa hồ là một thú tiêu khiển.

“Ngươi nói, hoàng thượng dẫn theo một nữ nhân trở về?”

“Đúng vậy!” Anh Đào cúi đầu, cung kính đứng bên trái Bách Lý Thái Vi. “Hoàng thượng đem nàng an bài ở Hồi Ức Lâu, hơn nữa phái Ưng Vệ bảo hộ nữ tử kia an toàn, nô tỳ tới gần không được.”

“Đồ ngu ——” Bách Lý Thái Vi nhẹ giọng mắng một câu, thanh âm của nàng ngọt mà dịu dàng, giống như nước mật không sai. Nhưng chính loại mật đường thanh âm này, lại làm cho Anh Đào bên cạnh rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống.

“Nương nương, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Không đợi Bách Lý Thái Vi lên tiếng, Anh Đào đưa bàn tay thô ráp vì làm nhiều việc đánh liên tiếp lên mặt mình, thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn thuỷ nộn đã sưng đỏ đau đớn.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rộng mở, chiếu thẳng vào trên người Anh Đào, toàn bộ trong phòng hết sức im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bàn tay cùng da mặt tiếp xúc, mà ngay cả âm thanh Anh Đào nức nở, đều rất nhỏ rất nhỏ.

“Tốt lắm!”

Bách Lý Thái Vi đem chén trà buông, nhìn về phía Anh Đào. Tuy rằng Bách Lý Thái Vi đã sinh dục Liễu Nguyên, nay đã qua ba mươi, nhưng khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy chỉ như đôi mươi, như trước không tổn hao vị trí mỹ nhân hàng đầu của nàng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Nếu hoàng thượng không muốn cho bổ