
trên đời này có người nào có thể xứng với tiểu thư.
“Lạc Tuyết cô nương tựa hồ đối với chúng ta có thành kiến!” Hoa Ngũ Nương bên cạnh mắt phượng nhếch lên, cười đến quyến rũ.
“Không, không, ta không phải là ý này”.Lạc Tuyết cắn môi, nàng chỉ là cảm thấy người sạch sẽ thuần khiết, xuất trần thoát tục như tiểu thư hẳn nên được che chở, giấu đi thật kỹ.
“Lạc Tuyết, ta không sao, ngươi yên tâm!”
Lúc Hạng Quân Vãn nhìn thấy dung mạo của chính mình, thực sự bị hoảng sợ. Nàng lúc trước cũng là một mỹ nhân bại hoại, nhưng so với khuôn mặt hiện tại, vẫn là kém một chút, đẹp đến quá không chân thật!
“Tiểu thư, tối nay Yến vương sẽ đến”. Hoa Ngũ Nương không hề trêu đùa Lạc Tuyết, ngược lại quay mặt về phía Hạng Quân Vãn.
“Hắn?” Hạng Quân Vãn đối với chồng trước vương gia này không có hảo cảm gì, biết được hắn gần đây sống không tốt, nàng rất là vui vẻ.
Mấy ngày nay, tư liệu có liên quan đến Công Tôn Trường Khanh liên tục không ngừng được đưa đến chỗ nàng, khiến cho hiểu biết của Hạng Quân Vãn đối với mấy người La Húc càng sâu thêm một bước. Có thể đem vương gia một nước điều tra rõ ràng như thế, điều này sau lưng cần có bao nhiêu mạng lưới tình báo lớn mạnh! Năm người La Húc vốn không phải là hạng người tầm thường, nay lại làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng làm cho nàng đối với mục đích Hạng Trị Chung để năm người này ở bên cạnh mình càng thêm tò mò.
“Xem ra, chúng ta đêm nay gặp lại kẻ thù rồi!”
Bước vào Bách Hoa lâu, Công Tôn Trường Khanh đã bị trang trí nơi này hấp dẫn. Mới mẻ độc đáo, đẹp đẽ quý giá, thưởng thức tao nhã, đem một thanh lâu hoạt sắc sinh hương trang trí giống như tiên cảnh nhân gian vậy. Có thể thấy được Di Hồng công tử không phải dân chúng tầm thường, hơn nữa tài lực không giống bình thường.
Công Tôn Trường Khanh đi đến gian thanh nhã đặt sẵn ngồi xuống,lập tức có người đưa tới điểm tâm nước trà. Vẫn chưa ngồi được lâu lắm, chợt nghe tiếng sáo du dương, một cái bàn đu dây màu đen quấn quanh dây leo, từ trên không trung hạ xuống, bạch y nữ tử ngồi trên bàn đu dây đưa lưng về phía mọi người, tiếng sáo tuyệt vời đang từ sáo ngọc trong tay nàng truyền tới.
Chương 13: Yến Vương Gia Giết Người
Tiếng sáo rất đẹp, nhưng mà tiếng sáo đẹp rất nhiều, tiếng sáo này cũng không thể khiến cho người khác thừa nhận năng lực của bạch y nữ tử.
Công Tôn Trường Khanh uống một ngụm trà, phát hiện trà này vào miệng thơm ngát bốn phía, vị rất ngon, lại nhịn không được uống nhiều thêm vài hớp, trên đài cao ở dưới lầu, bạch y nữ tử đã chậm rãi hát lên.
“Thiếp chỉ là một con hồ ly tu hành ngàn năm.
Ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc.
Khi đêm dài người tĩnh lặng.
Có thể nghe thấy tiếng thiếp đang khóc.
Nơi ngọn đèn tàn lụi lại có người thấy thiếp nhảy múa…”
Khác với sự thanh lệ uyển chuyển của những nữ tử khác, thanh âm của bạch y nữ tử hàm chứa tang thương, trong Bạch Hoa Lâu tĩnh lặng hiện ra vẻ đột nhiên khác lạ. Nghe một mình, thanh âm này cũng không tính cực đẹp, nhưng phối hợp với ca từ thê lương bi ai như vậy, ngược lại thêm phần mênh mông, càng thêm nổi bật ý cảnh ca từ, lại có một phen phong vị khác.
Đợi nữ tử xoay người qua đây, tâm của Công Tôn Trường Khanh mãnh liệt run lên một cái.
Nữ tử kia, không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không có đoan trang quốc sắc thiên hương, có chính là mị hoặc động lòng người.
Bàn tay nàng khéo léo trên mặt có hai hàng mi lá liễu tinh tế, ba đường phấn bạc ngay mi tâm thanh diễm xinh đẹp, môi hồng nhận, khéo léo tinh xảo, mắt hồ ly dài tròn, đuôi lông mày lấp lánh ánh bạc, xứng với con ngươi đen ngập nước kia, làm cho người không nhịn được muốn đem nàng che chở thật tốt.
Nữ tử toàn thân không có trang sức hoa lệ gì, một đầu ô ti quấn ở sau đầu, một cái đuôi hồ ly điểm xuyến, càng thêm hợp với tạo hình “Bạch hồ” này.
“Lúc thiếp yêu người người đang nghèo xơ xác gian khổ học tập.
Lúc rời khỏi người người đã đề tên bảng vàng động phòng hoa chúc.
Có thể vì người nhảy một điệu.
Thiếp là bạch hồ người đã phóng sinh ngàn năm trước.
Người nhìn tay áo phiêu phiêu, tay áo phiêu phiêu.
Thề non hẹn biển đều hóa thành hư vô.”
Chuyện tình yêu xa xưa đẹp đẽ thê lương cỡ nào, chấp nhất tình yêu động lòng người cỡ nào, Công Tôn Trường Khanh chưa từng động tâm như thế bao giờ, tế bào trên cơ thể hắn bắt đầu rục rịch, mà ngay cả nơi nào đó trên người hắn, cũng bắt đầu động đậy.
Đúng! Chính là nàng! Nàng chính là nữ nhân chân chính của cuộc đời mình! Lúc này, mọi thứ liên quan đến Hạng Quân Mỹ hết thảy đều bị Công Tôn Trường Khanh để phía sau đầu. Sức sống phục hồi của thân thể cùng với va chạm tâm hồn đều kích thích thật sâu Công Tôn Trường Khanh. Mọi người ở đây đều chìm đắm trong tiếng ca của bạch y nữ tử, Công Tôn Trường Khanh đã chậm rãi xuống lầu, đi đến trước đài cao, vẻ mặt lưu luyến si mê nhìn về phía bạch y nữ tử.
Nơi nào đó trên lầu hai, một cánh cửa sổ được mở phân nửa, đúng lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt si mê của Công Tôn Trường Khanh. Hạng Quân Vãn uống trà, khóe môi nhếch lên tươi cười thần bí, hai mắt lại lạnh lùng nhìn về ph