
i gì đi đến. Anh nhìn Kiên, người con trai sẽ là chồngcủa Nhân Mĩ. Và anh hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc hơn anh…
– Thành thật xin lỗi cậu!
Cát Vũ cúi người xuống vẻ thành khẩn. Anh ấy đang xin lỗi Kiên. Conngười hiên ngang, kiêu hãnh như Cát Vũ ngoài Nhân Mĩ ra chưa thừng xinlỗi ai. Và giờ thì anh ấy đang cúi người xin lỗi Kiên một cách thànhthật nhất có thể.
Kiên cũng ngỡ ngàng về hành động này. Anh không biết làm gì cả. Chỉ biết nhìn Cát Vũ sau bảy năm không gặp, anh ấy là một Cát Vũ của bảy nămsau, đã có sự thay đổi, một Cát Vũ bị thời gian bào mòn.
Rồi Cát Vũ quay ra nhìn Bảo An. Anh thở dài rồi nói vẻ mệt mỏi:
– Tại sao em lại làm vậy?
Bảo An đang chờ cơn giận dữ của Cát Vũ, và giờ thì cô nhận được là những lời nói nhẹ nhàng như thế này, trong lòng có chút bất an. Cô không dámnhìn Cát Vũ. Chỉ biết cúi xuống mà trả lời anh ấy:
– Em…Em…Xin lỗi!
Cát Vũ nhắm hờ đôi mắt lại. Anh đang nghĩ gì? chính anh cũng không biết. Hôm qua, rượu đã làm anh suy nghĩ là sẽ li hôn với Bảo An. Còn bây giờthì sao? Cô ấy đang làm loạn ở đây. Anh có gì tốt để mà cô ấy phải làmvậy? Chỉ là một thằng tồi không hơn không kém, tồi đến nỗi ngay đếnngười con gái mình yêu anh cũng không thể giữ lại bên mình. Cát Vũ đưata giật mạnh tờ giấy trên tay Bảo An và xé nó ra thành nhiều mảnh. Nhưxé toạc hết mọi hi vọng, mọi trông mong mà anh đã nuôi nấng. Tất cả nênkết thúc vào ngày hôm nay.
Bảo An nhìn hành động của Cát Vũ như vậy thì không khỏi bàng hoàng. Anhấy không phải vì tức giận quá mà làm thế chứ? Nghĩ vậy cô vội vàng:
– Anh Vũ! em xin lỗi!
Cát vũ dừng lại nhìn Bảo An. Rồi anh kéo đầu cô lại và… đặt môi mình lên môi cô, hôn cuồng nhiệt.
Bảo An bị bất ngờ nên chỉ ú ớ vài câu. Cô không hiểu Cát vũ đang làm những gì và anh ấy tại sao lại làm như vậy với cô.
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ hôn Bảo An trong lòng giấy lên một sự khó chịu. côkhông biết tại sao nhưng ngay lúc này cô thực sự muốn **** mình là đồích kỉ. Cuối cùng, Nhân Mĩ cũng quay mặt đi như chạy trốn cảnh tượngđang diễn ra.
Kiên nhìn Nhân Mĩ. Anh cảm nhận được nơi đôi mắt đang trốn chạy kia là một sự đau đớn tột cùng.
– Tôi sẽ không li hôn với em. Chúng ta về nhà thôi.
Câu nói của Cát Vũ khiến Bảo An không tưởng nổi. Anh ấy nói gì? Anh ấy sẽ không li hôn với cô ư?
– Anh nói thật chứ? – Bảo An không chắc chắn liền hỏi lại.
Cát Vũ nắm lấy bàn tay Bảo An rồi bước đi nói:
– Tôi nói thật.
Bóng dáng hai người khuất dần. Nhân Mĩ vẫn có thể ánh mắt chiến thắngcủa Bảo An khi quay đầu nhìn mình. Cô gào thét trong tâm can, cô khôngmuốn như vậy. Cô thật sự đau lòng…
– Cha! Chúng ta tiếp tục chứ?
Nghe Kiên nói vậy. Tất cả bỗng trở lại trạng thái của một buổi lễ cướidẫu cho xung quanh đó vẫn là những lời bàn tán không ngớt. Người ta nói\\miệng lưỡi thế gian\\ là một câu rất chí lí.
Cha bắt đầu lại câu hỏi dành cho Nhân Mĩ. Cô ấy trả lời rất dõng dạc nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là sự tiếc nuối.
Câu hỏi được chuyển sang phía Kiên. Không gian rộng lớn bao trùm lên một sự im lặng.
– Con… Không đồng ý.
Câu trả lời cảu Kiên làm tất cả như ngập tràn trong bất ngờ. Nhân Mĩquay sang nhìn Kiên. Cô không hiểu nổi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Anh ấy vẫn còn giận cô sao?
Cha nhìn Kiên hỏi lại:
– Kiên. Đây là hôn lễ của con, con…
– Con đã nói rồi! Con không đồng ý.
Nhân Mĩ nắm lấy tay Kiên hỏi:
– Tại sao vậy? Anh vẫn còn giận em ư?
Kiên mỉm cười. Lúc nào anh cũng dịu dàng như vậy. Nói ra câu này anh đãdặn lòng rất lâu rồi. Anh là một thằng đàn ông, anh không chỉ nghĩ đếnhạnh phúc của bản thân mà ràng buộc cô ấy ở bên cạnh mình đến hết cuộcđời được. Như vậy sẽ khiến cả hai thêm mệt mỏi mà thôi.
– Anh đang giải thoát cho em.
Nhân Mĩ nhíu mày hét lên:
– Anh không thể làm thế. Mọi người. Ken, mẹ em, bố mẹ anh và cả chúng ta đã chờ đợi rất lâu rồi.
Kiên liền dứt bung bông hoa cài trên ngực áo của mình. Rồi kéo tay NhânMĩ, đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên môi cô ấy. Ánh mắt buồn bã nheo lạithành một vầng trăng khuyết cùng một giọt nước mắt lăn dài:
– Nếu làm thế…cả hai sẽ mệt mỏi, không thẻ hạnh phúc. Trái tim em không dành cho anh…
– Em…
– Đừng nói nữa. Hãy cho anh có quyền được từ bỏ em một lần. Cho anh được là người ruồng bỏ em một lần thôi. Cho dù đó là lừa dối. Hãy hận anhmột lần như em đã hận Cát Vũ vậy, hãy hận anh để rồi lại yêu anh như yêu Cát Vũ… Cho dù đó chỉ là giả tạo.
Nhân Mĩ nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện.Hoá ra bao nhiêu năm nay cô chỉ dày vò anh chứ không hề mang lại cho anh chút tình cảm thật lòng nào. Thật tội lỗi và đau lòng làm sao. Trái tim cô như anh đã nói, nóchưa bao giờ dành cho anh dù chỉ một phút.
– Em xin lỗi!
Khi Nhân Mĩ vừa nói dứt câu thì cũng là lúc Thiệu Vân đổ gục người xuống. Bà chỉ còn có thể nhìn thấy Ken hét lên:
– Bà ngoại!
Và rồi…
Thiệu Vân đã thực sự rời khỏi cuộc sống này. Bước chân vào một cuộc sống mới phía bên kia thế giới.
Nhân Mĩ đứng trân trân tại chỗ. Nỗi đau gặm nhấm từng chút một trong tâm hồn cô. Cảnh tượng hỗn độn trước mặt… Trên tay cô vẫn là đoá hoa bách hợp đẹp thuần mĩ. Nhân Mĩ nhìn tất cả cảnh tượng qua l