
hết bệnh, mình sẽ đi đâu xa nhé………..à, em thích trẻ con đúng không, em khỏe rồi, chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa nhỉ, em thích mấy đứa, 5 hay 6, hay cả một đội bóng luôn nha.
-Xin lỗi anh…………..Hạo Kì………………
Mấy ngày sau, tình hình sức khỏe của Tiểu Mi càng ngày càng tệ, cô không ăn uống gì, mặc cho anh có dỗ thế nào, cô chỉ uống một ít sữa rồi lại nôn ra.
-Xin lỗi thiếu gia…………..cô ấy có dấu hiệu bài trừ không tiếp nhận thức ăn, tôi không chắc……..cô ấy……….có thể……………….-Vị bác sĩ già trong bộ Blue trắng bất lực khép nhẹ mắt.
Hạo Kì đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đẹp bỗng trở nên tê dại vì đau đớn, anh lê bước nặng nhọc tiến vào phòng cách li….Trên giường bệnh, cô gái ấy đang ngủ, đôi mắt nhắm chặt. Hạo Kì đưa đôi bàn tay mơn nhẹ lên làn da tái nhợt. Không biết từ lúc nào, nước mắt anh đã thấm ướt đôi bàn tay cô.
-Vương…Hạo…Kì……………đừng khóc…………….em…………..không sao………..- Tiểu Mi nghẹn ngào
-Đồ ngốc………….anh đâu có khóc………..chỉ là…………mắt anh có bụi……………….- giọng anh run rẩy sũng nước.
-………………………………….
-Hạo Kì à, màu anh thích là màu xanh ngọc bích, anh thích nhất là ăn đồ ngọt, anh học dở nhất là môn tiếng anh, khi ngủ anh hay quay người sang trái, khi nghe nhạc, anh hay chống cằm suy nghĩ gì đó.
-Hạo Kì ghét mưa nhất, những ngày mưa, anh không đi đâu chỉ ở nhà, mặt mũi thì nhăn nhó suốt ngày. Anh có thói quen càng giận càng im lặng, lúc đó khuôn mặt anh thật sự rất đáng sợ. Hạo Kì rất ít nói, có gì anh cũng để trong lòng , cũng ít khi cười, nhưng khi cười thì rất đẹp, em ước một lần có thể khiến anh cười.
-Hạo Kì à, yêu em không? Em thì yêu anh rất nhiều, ngay từ hồi còn nhỏ cơ, em vẫn luôn lén nhìn và đi theo anh, anh có biết vì sao em luôn thích mưa không, vì , anh đã từng hứa sẽ trở về bên em vào một ngày mưa, thế là mỗi khi trời mưa, em vẫn thường đứng chờ trước cửa và mong anh sẽ trở về………………………
-Hạo Kì à, em không có gì đặc biệt cả, em chỉ có thể dành cho anh một tình yêu thật lớn, yêu anh hơn cả bản thân mình. Em không nói dối đâu, chưa bao giờ em hối hận vì đã yêu anh, Kì à, em vui lắm…………………..
Phía sau bệnh viện
-Hoàng Duy à, ta biết tình hình của Huyền Mi hiện giờ đang rất tệ, nếu như, đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh, nó sẽ sống chứ?
-Dì Mạn Oanh, cháu cũng không dám chắc là cô ấy có thể hay không……………..-Hoàng Duy siết chặt đôi bàn tay, lòng đau vô hạn.
-Ta có quen một vị bác sĩ rất giỏi, có lẽ………….ông ta giúp được.
-Nhưng còn Hạo Kì và Huyền Mi, nếu như Mi không chịu thì phải làm sao hả dì?
-Đừng lo, ta chắc chắn, nó sẽ đi……………..
Mọi thứ trôi qua thật nhanh, hơn 5 năm về trước, Hoàng Mạn Oanh đến tìm Tiểu Mi với ý định muốn cô rời xa Hạo Kì. Bây giờ, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là con người ấy nhưng chỉ khác một điều.
-Hơn 5 năm về trước, ta còn nhớ con đã từng cầu xin ta hãy cho con một cơ hội, nhưng lúc đó ta đã không đồng ý và đã nói ra nguyên nhân phá sản của gia đình con. Bây giờ, ta muốn con biết một điều, ba của con vẫn còn sống, bây giờ ông ấy đang sống rất hạnh phúc bên gia đình mới ở nước ngoài, ông ấy đã đi tìm con rất nhiều lần nhưng không thể tìm được, bây giờ ông ấy đang rất muốn gặp con, Mi à!
-Con……ba con……………….đang ở đâu……………….
-Mi à, sức khỏe của con rất yếu, nếu con muốn gặp ba con thì phải nhanh hết bệnh . Ta có quen một bác sĩ rất giỏi, ông ấy chắc chắn sẽ giúp được con. Nhưng, con sẽ phải xa Hạo Kì một thời gian khá dài đó.
-Con sẽ đi………………..
Tại sân bay
-Hứa với anh, em sẽ sớm về nhé, hứa đi……………..- Hạo Kì siết chặt lấy cô
-Em hứa……………chắc chắn ……………sẽ trở về………………bên anh ………………….
Thời gian cứ vô tình trôi, thu qua, đông đến, xuân về, hạ oi………….2 năm đối với một đời người là quá ngắn ngủi, 7 năm với tình yêu của hai con người lại là sự cách biệt chia phôi……………Vương quốc của sương mù, của lạnh giá, của nền kiến trúc cổ kính liệu có thể làm nguội lạnh đi con tim của hai người………….Thời gian cho ta khoảng cách……………Thì thời gian có cho ta phép nhiệm màu
Em xa anh như mặt trời chạy trốn!
Thiếu vắng em, không thấy nắng , anh buồn….
Tiểu Mi đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn không gian của đất mẹ thân yêu. Tại giữa sân bay quốc tế Nội Bài, 1 người phụ nữ quý phái bước ra trước sự chào đón của 1 đại diện tập đoàn Venus:
-Thiếu phu nhân, chào mừng cô đã trở về.
Ngồi trên xe, Tiểu Mi im lặng không nói gì. Mái tóc xoăn dài bay cùng chiều gió thổi. Gương mặt lạnh lùng đến cao quí. Một vẻ đẹp mê hồn xen lẫn chút tinh tế và kiêu kì. Sự nghiệp đủ vững vàng để có thể sống cuộc sống như một bà hoàng. Cô, Hà Huyền Mi, CEO của tập đoàn Venus đã trở về sau 2 năm ở nước ngoài.
***
Hạo Kì ngồi một mình trong phòng, hôm nay trời đổ mưa rất lớn, tiếng mưa rơi réo rắt như đang cào xé tâm can anh. 7 năm cho sự chờ đợi mỏi mòn, 2 năm cho niềm tin và hi vọng. Bây giờ, cô như thế nào rồi nhỉ? Anh biết cô đã khác xưa rất nhiều. Liệu cô còn nhớ đến anh, còn dành tình yêu cho anh, người đã làm cô đau khổ rất nhiều chứ. Tất cả những gì anh có thể làm chỉ là đợi và đợi, giống như khi xưa, cô đã từng đợi anh.
-