XtGem Forum catalog
Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Tác giả: Vợ SooHyun ♥

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322735

Bình chọn: 9.5.00/10/273 lượt.

u dặt và nhẹ nhàng, tất cả mọi người ở đó như bị cuốn hút vào những nốt trầm bổng.

Cô thấy một chiếc đàn dương cầm trong nhà, khi còn nhỏ anh cũng đã từng học nhạc, khi lớn lên, vì phải lo học nên anh không còn thời gian cho nó nữa. Cô nằng nặc đòi anh đàn cho nghe, anh cũng đành đầu hàng mà làm theo ý cô.

Anh không thể điêu luyện như vị nhạc công kia nhưng tiếng đàn của anh vẫn đủ sức thôi miên cô. Bởi thế giới của cô chỉ cần có anh nên cô không cần biết ai khác ngoài anh. Anh không muốn làm cô buồn, nên mỗi ngày mò mẫm trong những quyển sách nhạc, cố gắng nhớ lại những điều đã học khi còn bé. Mỗi ngày, anh là khúc nhạc du dương đưa cô vào giấc ngủ. Anh hứa là sẽ không đàn cho ai khác ngoài cô.

Anh không thích mưa, đối với cô tiếng đàn của anh du dương hơn vào những ngày mưa. Trong tiếng đàn dìu dặt và tiếng mưa rơi tí tách, anh như một giấc mơ không có thật của đời cô.

Vào những ngày mưa, lúc anh say ngủ cô thường nằm bên cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh khi anh đang say ngủ, nhưng cô không để anh biết điều đó, vì cô luôn dậy trước anh. Cô thích mưa nhưng cô cũng sợ nó. Mưa, những hình ảnh không rõ nét chập chờn hiện ra, có màu đỏ của máu. Vì thế tiếng đàn của anh giúp cô ngủ ngon hơn, cô không còn sợ nữa

Một nhóm bạn đến nhà anh, cô đã định chạy về phòng vì không thích người lạ nhưng đã kịp thời níu cô lại. Anh giới thiệu cô với họ, một vài người nựng má cô và bảo cô rất dễ thương, cô không thích điều đó. Suốt buổi, anh và họ nói gì đó, cô ngồi ép sát vào anh, anh thi thoảng vuốt tóc cô.

-Này Duy, sao cậu không đàn cho cả nhóm nghe, lâu rồi không nghe cậu đàn.- một người trong nhóm lên tiếng.

– Ừ, cậu có khiếu lắm, nếu chịu khó học tiếp thì chắc bây giờ đã thành nghệ sĩ rồi.- một người khác nói.

Anh có từ chối thế nào, họ vẫn muốn nghe anh đàn, bạn bè đã lâu không gặp, anh cũng không muốn làm mọi người mất hứng, nên đành chiều theo ý họ. Anh tiến ra giữa phòng, nơi chiếc đàn dương cầm màu trắng đang đặt, những nốt nhạc đầu tiên chuẩn bị ngân lên thì cô đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, cô ôm anh thật chặt. Ngỡ ngàng trong giây lát, anh mỉm cười và hiểu cô muốn nói gì. Cái ôm để nhắc cho anh nhớ rằng, anh đã hứa chỉ đàn cho một mình cô. Hôm đó, anh đành phải làm cho mọi người thất vọng.

Và đây là lần thứ ba

Cô và anh ngồi trên ghế sofa, cô nghịch sợi dây chuyền có hình thánh giá trên cổ anh, anh vuốt những lọn tóc mềm mại của cô. Cô nhìn vào mắt anh lâu thật lâu như muốn nói gì đó, môi cô mấp máy, anh cúi xuống để có thể nghe rõ hơn.

-Anh à…………………………….

Ngoài trời gió lạnh hanh hao, từng đợt gió lạnh ùa vào phòng, khẽ lay những chiếc chuông gió tạo lên những tiếng leng keng. Duy không thích mưa vì mưa làm cho người ta cảm thấy thật ảo não. Anh cũng chẳng ưa gì mùa đông, mùa đông trong tâm trí anh chỉ là những tiếng thở dài khi anh nghĩ về nó.

Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anh lặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên cây thông. Những quả bóng, hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiên thần, ánh đèn chớp nháy, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùa đông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên, anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi, ngững món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những li chocolate nóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thêng thang, anh nghe những bản nhạc giáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé hộp quà từ nhà bên cạnh. Mùa đông năm ấy trong kí ức của anh thật lạnh.

Mùa đông năm anh 15 tuổi, anh giật mình lúc nửa đêm vì nghe tiếng cãi vã. Anh nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh, phòng của bố mẹ anh. Những lời nói xúc phạm, sỉ vả lẫn nhau vang lên trong cái lạnh tê tái, tiếng mẹ anh khóc, có tiếng sập cửa thật mạnh, tiếng bước chân mà anh đoán có lẽ là của bố anh đang đi xuống cầu thang, kế đó là tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật trong đêm khuya yên tĩnh, một vài tiếng sủa của những chú chó nhà hàng xóm do tiếng động lạ làm chúng thức giấc. Sự yên lặng đến ngột ngạt của căn nhà bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng của vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất. Một vài cô giúp việc gõ cửa phòng anh một cách hoảng loạn, có tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, anh chạy sang phòng bên. Một loạt những mảnh vụn thủy tinh nằm trên nền gạch màu đen, cổ tay mẹ anh ghim một mảnh vỡ lớn, máu chảy ướt đẫm chiếc áo ngủ bà đang mặc và tấm drap giường màu trắng. Mùa đông năm ấy có màu đỏ của máu.

Mùa đông năm anh 19 tuổi, mẹ anh vẫn điên điên dại dại kể từ cái đêm ấy, bố anh chẳng một lần đến thăm bà, đó là lý do anh quyết tâm tìm hiểu về khoa thần kinh con người để một ngày nào đó chữa bệnh cho mẹ anh. Một hôm, bố anh đưa một cô gái đến gặp anh, cô ta chỉ hơn anh một hay hai tuổi gì đó, cô ta là nhân tình của bố anh, theo lời dặn dò của bố, kể từ đây anh phải gọi cô ta bằng mẹ làm đầu óc anh quay cuồng. Người ” mẹ” ấy hai tuần sau bất chợt nhảy bổ vào lòng anh, bố anh chợt mở cửa bước và