Polly po-cket
Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Đồ ngốc! Đứng lại cho anh

Tác giả: Vợ SooHyun ♥

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 7.00/10/286 lượt.

i

Anh là đồ tồi!

Hạo Kì bỏ đi không quay đầu lại, đôi môi anh khẽ nhếch một nụ cười, một nụ cười khiến con người ta ớn lạnh.

Và rồi khi cánh cửa kia đóng lại người ta sẽ không còn thấy anh là Vương Hạo Kì lạnh lùng và tàn nhẫn nữa, chút lạnh lùng anh vừa thể hiện chợt tan hết. Anh đâu đủ để làm một người có trái tim sắt đá, thờ ơ! Anh cũng biết khóc,biết đau như bao người bình thường khác.

Hạo Kì đưa tay đấm mạnh vào tường…một dòng máu dài tứa ra từ tay anh, nhưng anh mặc , những giọt lệ nặng nề vương trên hàng mi buồn và đen láy

Anh…xin…lỗi…

Nếu có 3 chữ cái: H,R và T, tôi có thể thêm vào đó chữ E và A để có được chữ HEART( trái tim). Nhưng tôi cũng có thể thêm vào đó chữ U và được từ HURT(đau đớn).Nhưng tôi thà có em ( U = YOU) và chấp nhận sự đau đớn (HURT) còn hơn là có một trái tim( HEART) mà không có tình yêu của em ( danh ngôn)

Tiểu Mi đưa tay ra ngoài cửa sổ hứng từng giọt mưa, ngoài trời mưa rất lớn, chắc là vì trời đang có bão nên mấy ngày nay Hạo Kì không đến thăm cô được( mong là như thế). Từ lúc vào đây cô chiều nào cô cũng ngồi trước cửa sổ ,ở ngoài kia, các cặp tình nhân thường hay ngồi ở đó, khuôn viên bệnh viện, nhìn họ thật hạnh phúc, yêu nhau bằng một thứ tình cảm chân thành không hề toan tính hay ép buộc, họ trân trọng từng giây phút ở bên nhau chứ không hề như cô và anh, cứ níu kéo, ràng buộc rồi căm ghét đầy đọa nhau để cả hai người cùng rơi vào bế tắc. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, tại sao anh không chịu hiểu………………………………..

Cô chủ! Cô đi đâu vậy?- gã vệ sĩ riêng của cô lên tiếng

Đã ai nói với các bạn hiện giờ Tiểu Mi đang bị giam giữ chưa nhỉ?

Tôi ra ngoài hít thở không khí chút!

Nhưng…..

Nhưng sao! Vương Hạo Kì bảo các ông cách ly tôi với thế giới bên ngoài chứ gì, tôi đâu phải là nô lệ của anh ta, tránh ra đi- cô bực dọc

Cô đừng làm khó chúng tôi nữa, trách nhiệm của tôi chỉ là bảo vệ cô thôi

Bảo vệ sao? Nực cười, cầm tù thì đúng hơn, các ông đúng là trung thành thật! trả trách Vương Hạo Kì ra sức nuôi thật nhiều chó săn, không ngờ được nhiều việc thế

……….

Cô nói cái gì vậy?- Hạo Kì đứng đó tựa lưng vào tường

Anh….anh còn nhớ tới tôi nữa sao, tình yêu bé nhỏ của anh đâu rồi?

……………………………

Flashback:

Tiểu Mi ngồi trên giường để y tá băng lại vết thương cho mình, rồi cô chợt giật mình khi nhớ ra điều gì đó.

Uhm! chị à, cho em hỏi cậu thanh niên hôm trước đưa em vào viện ý? Người nhà cậu ấy còn ở đây không?

Tôi cũng không biết, nhưng cô thử tới phòng 204 xem, biết đâu còn ở đó

Vâng! Em cảm ơn chị

Tiểu Mi mỉm cười, cô muốn gặp và cảm ơn người đã đưa cô vào viện, nhưng thật sự cô không thể nhớ nổi, tại sao hôm ấy cô lại bị thế này.

Cô ngồi trên xe lăn rồi đi thẳng về phía cuối hành lang, phòng của người đó là phòng 204, phòng của cô là phòng 304 có vẻ trùng hợp,cả hai đều là phòng bệnh cao cấp. Cô lăn xe vào thang máy.

Thang máy mở ra, vậy là đã xuống tầng dưới.Đó là phòng 304, cô đi tới cửa phòng rồi đột nhiên chợt khựng lại. Qua tấm kính ở cửa bệnh viện cô nhìn thấy một cặp tình nhân thật hạnh phúc cô gái ngồi trên giường bệnh, còn chàng trai đang cầm một bát cháo nóng bón từng thìa cháo cho cô gái. Thật là hạnh phúc, thật đáng ghen tỵ trên đời này có cặp đẹp đôi thế sao?????????????????????????

Tiểu Mi bật khóc cô lao nhanh xe đẩy ra ngoài, nước mắt rơi, tại sao cô lại khóc thế? Có cái gì đó gần như là ghen tỵ, ghen tỵ với Hồ Thúy Vân. Cô khóc tức tưởi rồi lao xe về phía phòng mình.

-End Flashback

-Cô muốn gì?

– …………………………….

– Muốn ra ngoài phải không? Không muốn ở trong bệnh viện nữa phải không? Vậy thì được rồi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.- Anh túm lấy tay áo cô kéo đi.

– Bỏ tôi ra, buông ra Hạo Kì, đau, nghe tôi nói không, đau quá……………….

Bỏ ngoài tai lời nói của cô Hạo Kì vẫn lôi cô kéo ra khỏi đó, chiếc xe BMV đen đỗ trước của bệnh viện. Anh kéo cô vào xe mạnh tới nỗi cô giật người ngã quỵ, cái nắm chặt khiến tay cô gần như mất cảm giác.

Khi cả hai đã ngồi vào trong xe, Tiểu Mi không nói gì. Hạo Kì cũng thế, lạnh như băng. Có đôi khi, im lặng là cách giải quyết tốt nhất, nhưng cũng có lúc, im lặng đồng nghĩa với việc tra tấn và hành hạ nhau. Không khí nghẹt thở, bức bối bủa vây cô và anh.

……………………………………….

Sau tiếng phanh gấp làm cả người đổ nhào về trước rồi dập mạnh ngược ra sau, Tiểu Mi mở bừng mắt. Đây…chẳng phải là nhà cô ngày xưa sao? Khoảng sân này, hồ nước này, cánh cửa này, hành lang này………

-Anh………..

-Ra ngoài – Hạo Kì đóng rầm cửa xe sau câu nói khô khan, Tiểu Mi bước theo sau.

Ngôi nhà rộng lớn không một bóng người, cảm giác lạnh lẽo quạnh hiu tràn ngập. Anh mở cửa căn nhà, lôi cô vào trong.

-Đây không phải là điều cô mong muốn sao……..tôi giúp cô toại nguyện rồi đó……..hãy cứ ở đây mà tận hưởng thiên đường của mình cô đi……………- Ánh mắt lãnh khốc và tàn nhẫn chiếu thẳng vào Tiểu Mi

Hạo Kì quay gót bước đi, khóa sầm cửa lại. Chiếc BMW đã mất hút từ lúc nào, Tiểu Mi vẫn đứng đó với đôi tay buông thõng.

-Anh nói…là thiên đường…thiên đường …là thế này sao….Ha ha- Tiểu Mi dựa vào tay vịn cầu thang từ từ trượt xuống, càng cười lớn thì tim