Snack's 1967
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326020

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

kìa. Còn là hotboy của lớp nữa chứ. Hehe _cô quay sang K.Lâm cười đểu.

-Sao cứ lần nào mày “đá” không lại tao thì lại lấy thằng cha đó ra uy hiếp vậy hả? _K.Lâm dừng xe lại nói, cô cũng dừng theo.

-Hềhề… ghét của nào trời trao của đó. _cô nói xong nháy mắt với K.Lâm một cái rồi dọt thẳng.

-Đồ con “nợn” mày chết với tao. _K.Lâm đuổi theo cô.

…___…

Tại biệt thự Hoàng Gia, một căn biệt thự lớn với kiến trúc Đông Tây kết hợp mang cả âm hưởng xưa + xu hướng hiện đại tạo nên một tuyệt tác vô song. Một chàng trai từ cổng dắt xe đạp vào.

-Thưa nhị thiếu gia mới về. _những người làm cúi đầu chào cậu.

Đó là cậu-Gia Bảo.

Cậu dắt xe vào gara cất xe rồi ra ngoài hỏi người làm:

-Bà tôi đâu?

-Thưa thiếu gia, bà đang trong phòng sách ạ. _người làm kính cẩn đáp.

Nhận được câu trả lời cậu bước đi nhưng khựng lại quay về phía người làm lúc nãy.

-Tôi đã bảo đừng gọi tôi là thiếu gia hay thiếu phụ gì nữa rồi mà. Nhớ đó ai còn mở miệng gọi kiểu đó một lần nữa thì đừng trách tôi. _cậu làm mặt lạnh nói rồi bước đi khiến những người làm chỉ biết nuốt nước miếng nhìn theo.

Cậu lên phòng tắm rửa rồi từ tốn đến phòng đọc sách nơi bà cậu đang thư giãn. Tới cửa phòng cậu đưa tay gõ cửa.

-Bà! Là con, con vào được chứ? _cậu lên tiếng hỏi.

Trong phòng, bà tháo chiếc kính, đặt quyển sách đang đọc dở úp xuống bàn.

-Vào đi con. _bà trả lời.

Cậu mở cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế tựa bắt chân hìng chữ thập ngả người ra sau, đối diện với bà cậu.

-Sao rồi? Buổi học đầu tiên thế nào cháu? _Bà cậu mở lời, cười hiền.

-Dạ bình thường. _cậu trả lời ngắn gọn.

-Tốt. _bà cậu nói rồi đưa tách trà đang nghi nghút khói lên uống.

-Cháu đã 18t cũng đã làm theo ý bà giờ thì bà hãy thực hiện lời hứa với cháu đi chứ! _cậu nhìn thẳng vào mắt bà nói mạnh.

-Được! Bà đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Mà cháu không thắc mắc tại sao bà lại bắt cháu về Việt Nam chuyển đến trường đó sao? _bà đặt tách trà xuống bàn, nhìn cậu hỏi.

-Cháu không quan tâm, học ở đâu chả giống nhau.

Bà cười nhẹ rồi gật gật đầu.

-Đó là do cháu nói nhé, đến sau này đừng trách bà không cho cháu biết.

Suy nghĩ một chút về điều bà vừa nói, nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua bởi việc cậu quan tâm bây giờ chỉ có chuyển nhà mà thôi.

-Cháu biết rồi, vậy chiều nay cháu có thể dọn luôn được chứ? _cậu hỏi nhưng giống đang khẳng định hơn.

-Ừm… . mà cháu chắc là không hối hận chứ?

-Chắc. _cậu trả lời chắc nịch.

-Còn nữa, bà không được sai người theo dõi cháu, cũng không được can thiệp vào việc của cháu nữa.

-Bà biết rồi.

Nhận được lời hứa mình cần, cậu đứng dậy định mở cửa ra ngoài nhưng cậu quay lại… đến gần bà chống tay xuống bàn.

*chụt*

Cậu hôn lên má bà một cái.

-Bà đừng nhớ cháu quá mà ốm nhé. _cậu nói rồi cười nụ cười nửa miệng.

-Haha… cái thằng nhóc này. _bà cười rồi đưa hai tay lên bẹo má cậu. –Nếu biết lo cho bà thì lâu lâu nhớ về ăn cơm với bà già đau khổ này biết chưa!

Cậu không nói gì chỉ cười rồi quay gót bước đi.

Đằng sau nụ cười ấy che giấu đi một nỗi buồn không tên trong lòng cậu.

Bước ra ngoài cậu đứng dựa vào cánh cửa một lúc mới về về phòng. Cậu chỉ lấy những thứ cậu cho là cần thiết xếp vào vali rồi khóa lại. dọn xong cậu nhìn lại căn phòng một lần nữa để niệm lại kí ức xưa.

*những lần đùa cùng mẹ…., rượt đuổi cậu anh trai nghịch không kém mình…, những lần cùng mọi người chơi trốn tìm cậu đều trốn trong chiếc tủ quần áo kia…,…* Cậu đứng dậy tiến lại phía cửa sổ, cánh cửa sổ đủ lớn để cậu nhìn xuống khoảng sân rộng lớn, trong đó là những cây trước đây mẹ, ba, hai anh em và người bà đáng kính cùng trồng cùng chăm sóc. Giờ cây vẫn còn đây nhưng người thì…_cậu khẽ đưa tay gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má cũng như gạt đi thôi không nghĩ nữa về quá khứ đau thương ấy.

Cậu lấy lại phong thái xách chiếc cặp xuống dưới nhà kêu người làm đưa đồ đến phòng trọ nơi cậu thuê, chỗ đó vừa gần trường gần nhà. Cậu định lát sẽ đi xe đạp tới đó sau giờ cậu phải gặp một người nữa.

Cậu đi vào bếp nơi có một người phụ nữ đang cặm cụi nấu ăn.

-Zú! _nghe tiếng cậu gọi bà giật nảy người.

-Trời cậu làm tôi hết hồn. _bà nói rồi đánh nhẹ vào người cậu.

-Hềhề… _cậu cười trừ.

Nhìn xuống đĩa gà quay zú đang xếp cậu rón một miếng vào miệng.

-Woa… zú là số một! _cậu đưa tay ra bật ngón cái lên tấm tắc. Nói xong cậu rón thêm miếng nữa.

-Sau này con không được ăn do zú nấu nữa rồi! _cậu nói xong vặn vòi nước rửa tay.

Zú đặt đũa xuống hỏi lại:

-Cậu đi thật sao? Còn bà nữa mà, bà rất thương cậu lỡ bà nhớ cậu quá mà sinh bệnh thì….

-Còn có zú nữa mà, sau này con nhờ vào zú cả. Zú chăm sóc bà hộ con, nhớ… _không để cậu nói tiếp zú chen vào.

-Thôi được rồi, tôi biết mà đó là bổn phận của tôi cậu không phải lo cứ yên tâm học hành đi.

-Con cảm ơn zú! _cậu nói xong nắm lấy tay zú. –Thôi con đi đây! Có chuyện gì zú nhớ báo con biết liền nha! Zú giữ sức khỏe nhé! _nói xong cậu đeo cặp vào bước đi. Zú vẫn nhìn theo dáng cậu, đi gần đến cửa cậu quay lại;

-Zú… _zú vẫn đang nhìn cậu.-Anh con… _hiểu ý cậu zú gật đầu cười hiền.

Dù sau lần ấy (cách đây 10 năm) hai anh em cậu