Teya Salat
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326400

Bình chọn: 7.5.00/10/640 lượt.

ỡng mộ đến ghen tị, một tốc độ đáng nể lại còn chính xác tuyệt đối, đến cả mem lớp phó học tập cũng chưa bao giờ được như thế.

Chúng nó không hề biết rằng cấp I cô đã từng là tuyển thủ trong đội olympic toán học của trường đã hạ gục biết bao trường khác đem lại danh tiếng cho trường sao? Chậc… mà nghĩ thì cũng phải thôi, đã hơn 4 năm “mất tích” hơn nữa trường lại rất rất nhiều học sinh ưu tú thế kia. Đã thế từ khi anh đi cô không lo học hành mà chỉ chơi với chơi và chơi (Ý quên, chưa nói với các mem là trường này có từ cấp I – II – III sát nhau lun, đào tạo từ những mầm non mới nhú cơ. Trường ấy ở xxx ở chỗ mà các mem lật tung bản đồ thế giới cũng không tìm ra nó ở đâu. khakha)

-Không ai có ý kiến thì ta tiếp tục bài học nhé, nếu ai còn thắc mắc gì hãy trao đổi với bạn Na.

Đứa nào giám trái lời ổng chứ.

…………………………

“Tùng tùng tùng…” _ giờ ăn trưa đã đến.

Bình thường hễ đến giờ ăn trưa là lớp cô chả khác nào đàn ong vỡ tổ vậy mà hôm nay… chúng ngồi im trong lớp, thì ra mục đích là “thẩm tra” cô.

-AAAa đói quá, xuống căng tin thôi nào. _ cô xoa bụng.

Nhưng vừa đứng lên đã bị cậu ấn ngồi xuống lại chỗ cũ. Một đứa tự giác đóng cửa kéo rèm (định xử kín cô đây mà)

-Định đánh bài chuồn hả? Nói! Cô đã giở trò gì phải không? (cậu phải đứng phạt cả tiết muốn rụng cả tay lun, hận – nghĩ tại cô giở trò nên cậu ức)

Những đứa khác chưa ý kiến đều lặng lẽ đứng xem.

¬-Giở gì? Trò gì mà giở chứ? _ cô vênh mặt.

-Mày làm cách nào mà lên cấp nhanh vậy? Bái phục bái phục! Chỉ tụi này học hỏi coi. _ một đứa trong đám nói, những đứa khác cũng gật gật đầu đồng tình.

-Có gì đâu mà bọn mày ngạc nhiên dữ vậy? Chịu khó tìm hiểu vấn đề, nghĩ nó đơn giản rồi giải thôi.

-Dễ vậy sao? _ cậu hỏi mỉa.

-Không thì sao? _ cô nói. –Thôi bọn mày muốn làm gì thì để lúc khác nhé, tao đi mummum đã đói lả rồi đây!

-Đơn giản vậy sao? _ cậu vẫn không chịu bỏ qua.

-Này nhóc! Không làm được nên bị đứng phạt là đúng rồi, mà đáng lí cậu phải cám ơn tui mới đúng. Nếu không nhờ tôi giải được bài đó tôi không chắc cậu sẽ bị phạt như thế nào nữa lại còn ở đó mà uất ức hổ báo với tôi. Hứ! _ định thôi nhưng thấy cậu định nói, cô nói tiếp để chặn họng cậu. –Có giỏi thì làm được thế đi rồi hãy nói nhá, giờ tôi không rảnh đứng đây hầu chuyện các cậu, tránh cho tôi đi ăn trưa!

Nói rồi cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia.

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 14

Cô mở tung cửa xuống căng tin, bỏ lại bao khuôn mặt ngây dại kia.

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ một đứa trong đám hét lên.

– Mày điên à? _ Hoàng Lâm gõ lên đầu nó nói.

– Tao nhớ rồi!

– Nhớ cái gì? _ cả đám chau chau.

– Nó… nó…

– Nó nào?

– Nó…

– Có nói không thì bảo? _ đang bực cậu quát lên.

– Ực, Na Na…nó… tuyển thủ đội olympic toán học trường mình hồi cấp I.

– Gì? Hở? Hả?… _cả đám… “choáng”.

– Tao nhớ không lầm thì nó còn là đội trưởng của đội đó nữa.

– Bốc phét hả mày? _ Kì Lâm gõ thêm một cái vào trán nó.

– Ui ya con này.

– Tao đây chơi thân với nó cả mấy năm nay rồi, chưa bao giờ nó nói với tao cả.

– Ủa ủa nó không nói đâu có nghĩa là nó không có.

– Ừ đúng _ một số đứa tán thành.

– Đúng gì mà đúng! _ Kì Lâm không tin vào khả năng của Na nhà mình, mà đúng hơn là không muốn tin rằng cô lại giám giấu mình chuyện “tày đình” như vậy.

– Cậu chắc không? _ cậu hỏi.

– Chắc mà, tôi có bà chị khóa trên nhưng ở trường khác trước đây cũng trong đội tuyển của trường bả tham dự mấy kì thi đó, bả bị hạ gục ngay vòng đấu với nhỏ Na là thí sinh nhỏ tuổi nhất. Bả có chụp một tấm hình chung với nó làm kỉ niệm còn nói nhỏ đó học trường mình, giờ tôi mới nhớ ra.

– Mày xem hình chưa mà ở đó nói chắc như đinh đóng cột hả? _ Hoàng Lâm nói.

– Đương nhiên là rồi, nhưng mà hồi đó Na nhà mình không có đeo kính tóc lại dài dài, hai má cứ ửng hồng lên trông dễ thương chết được. hí _ vừa nói cậu ta vừa “bay”.

– Tao không tin, hứ. _ Kì Lâm quát.

– @%$#@$#@@$%…

(Haiz lại cãi vã inh ỏi rồi, anh em chuẩn bị tinh thần gom gạch về xây nhà nào. Hôhô)

Trong khi bọn nó “ném gạch” nhau thì cậu đã tót ra ngoài ,vừa đi vừa suy ngẫm *Cô ta Pro vậy sao, không phải chứ? Chậc… mà cũng có thể, như mình có ai biết trước đây mình là ai đâu… Đừng vội đắc chí, tôi không chịu thua cô đâu* (cậu này lại định làm gì nữa đây)

……..o……..

Tan trường

– Na! _ Kì Lâm gọi cô.

Vừa bước tới cửa lớp đã bị nhỏ gọi lại, đoán ngay là nó sẽ hỏi tới tấp dụ cô lên bảng lúc sáng. 36 kế chuồn thượng sách, nhưng thật không may cho cô kế ấy lại bị “phá sản”

– Định chuồn hả em? _ Kì Lâm kéo vai cô từ phía sau.

– Hờhờ đâu có. _ cô chối.

– Tao hỏi mày, có đúng như vậy không?

– Đúng? Đúng cái gì?

– Còn giả nai hả mày! _ Kì Lâm cốc mạnh vào trán cô một cái.

– AAAAAA đau, mày không nói sao tao biết chuyện gì chứ. _ cô tức tối.

– E hèm… tuyển thủ đội olympic toán học một thời vang dội là… ứm… ứ…ư… _ Kì Lâm đang nói thì bị cô bịt chặt miệng cứ ú ớ.

Cô định kéo Kì Lâm ra một góc để nói chuyện thì cậu nói:

– Không cần phải giấu, chuyện đó ai cũng biết rồi.

Kì Lâm kéo tay cô ra khỏi miệng mình