Pair of Vintage Old School Fru
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326185

Bình chọn: 9.5.00/10/618 lượt.

đểu cô.

-Cậu… hik, cũng giỏi mồm mép gớm! OK! Điều kiện gì?

-Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok?

-Tôi sợ cậu chắc. _ cô nói.

-Quân tử nhất ngôn! _ cậu tiếp.

-Ai sợ ai chứ? Quyết định vậy đi! _ cô không suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.

Hai người đập tay giao kèo rồi bước ra “võ đài”

(Cái cô này phải tìm hiểu đối thủ trước chứ, cô không biết rằng cậu nằm trong đội tuyển cầu lông của trường hồi còn bên Úc sao? Lại còn là đội trưởng nữa chứ. Haizzz lần này cô tới bến rồi)

Hiệp 2 bắt đầu

Lần này tới cậu phát cầu đầu, quả cầu bay vút lên cao đúng một đường truyền đẹp rồi rơi xuống (vậy mới đáng là đội trưởng chứ) cô đỡ được quả đầu đó, tới lượt cậu – cô – cậu – cô… (giống hai con mèo đang đùa vậy, nãy giờ vẫn chưa xong trái đầu nữa).

Phịch _ trái cầu rớt xuống trước mặt cô.

*tên này mới uống thuốc gì sao?* _ cô nghĩ bụng.

-Khởi động đủ rồi giờ vào trận được rồi đấy. _ cậu nói.

Cô không thèm nếm xỉa đến lời cậu nói, nhặt quả cầu lên phát cầu đi. Và một lần nữa trái cầu lại rớt trước mạt cô mà cô chưa đỡ được lấy một lần. Cô tức giận lại nhặt cầu lên, giờ mới thật sự là hai chiến binh quyết chiến. Trái cầu vút đi từ bên này rồi hạ cánh sang bên kia, cứ như thế tiếp diễn đến nỗi hai người không biết tỉ số của hiệp này là bao nhiêu nữa. Cho đến khi một chú bé nọ thổi còi.

Tuýtttttttttt…

-Anh trai thắng. _ chú bé đưa tay ra chìa về phía cậu nói như một trọng tài thực thụ.

Hai cô cậu đều quay sang nhìn chú bé.

*Thằng nhóc này…* _ cậu ngờ ngợ. ( chính là chú bé hồi nãy chửi cậu là “đồ điên” kia) *nhưng sao nó lại giúp mình nhỉ?* _ cậu thắc mắc khó hiểu.

Cậu không quan tâm đến chú bé đấy nữa trở lại vị trí tung trái cầu lên thì… trái cầu ấy thẳng cánh rớt xuống cạnh chân cậu.

Cậu tròn mắt nhìn xung quanh mình mà không tin nổi.

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 9.1

Thảo nào mà cái kèn không kêu, cô đã đứng hình trước mất rồi. Cả hai đều ngơ ngác nhìn quanh. Không biết trận đấu giữa cô với cậu hay đến đâu, kịch tính đến mức nào mà những người có mặt trong công viên hầu hết đều vây quanh “khán đài”. Đặc biệt là cậu có một

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 10

Đã đợi anh quá lâu mà vẫn bặt vô âm tín, thất vọng? Lo lắng? Giận dữ? Ghét bỏ?… Cô vu vơ tự hỏi bản thân vì ngay lúc này cô cũng không biết mình nên như thế nào với ông anh trai này mới phải.

Chân cô chỉ biết chạy và chạy, cô chạy mà không biết mệt là gì. Trong đầu cô lúc này chỉ “đánh máy” được mỗi chữ “chạy” duy nhất và chân cô dưới sự chỉ đạo của “máy chủ”, nó chỉ biết răm rắp làm theo.

=:=:=:=

Nhà ngoại,

-Bảo, về rồi hả con? _ ngoại hỏi.

-Vâng! _ cậu mệt nhoài trả lời.

-Vào ăn trưa đi con! _ ngoại nói.

-Dạ? Ăn trưa ạ? _ cậu giật mình hỏi (đến cả cơm sáng cậu còn chưa ăn hột nào thì cơm trưa nỗi gì chứ)

-Ơ, 11h rồi không ăn trưa thì ăn sáng hả ông tướng? _ ngoại trả lời. –Đừng nói là con chưa ăn sáng nghen?

Cậu gật gật đầu.

-Ý trời ơi! Ngoại tưởng con về muộn vậy đã ăn sáng cùng bé Na rồi chứ.

Ngoại nhắc đến cô, cậu thấy có chút lo lắng *không biết cô ta về chưa ta? Trông cô ta như vừa bị bắt hồn vậy!… ơ mà mắc mớ chi ta phải lo cho con nhỏ siêu sao chổi đó chứ*. Cậu không nghĩ nữa vào rửa tay rồi ra ăn cơm cùng ngoại.

Nhà nội…

-Sao trưa trật rồi mà nó còn chưa về vậy cà? _ nội chút lo lắng. –Chậc… haiz… chắc lại ngủ trong nhà sách rồi đây.

Nội nghĩ cô lại ngủ quên trong nhà sách như mọi khi nên không mấy bận tâm nữa (thói quen của cô khi đến nhà sách là tìm cho mình một góc nhỏ, ngồi đó lén đọc sách và rồi bén rễ ngủ quên luôn).

…+…

Buổi tối tại nhà nội,

-Na! Na ơi… Na…! _ K.Lâm gọi.

Không trả lời

-NAAAAAAA… _ nó bực mình hét to.

Trong nhà, nội đang khò khò trên sôfa vì coi phim hồi chiều rồi ngủ quên luôn (hai ông cháu không cùng chung AND mà sao giống nhau quá, cứ ngỡ chỉ có con nít mới coi phim rồi ngủ quên thôi chứ ai dè các cụ cũng vậy, đễ ngủ quên quá. Đúng là khi ta già ta lại trở về làm con nít. Đúng không cả nhà? Haizz…)

Kì Lâm đi đi lại lại trước cổng bất lực.

-NAAAA, bé Naaaaaa!!! _ Kì Lâm cố gọi.

Có chút tác dụng, nội hơi cục cựa rồi dần tỉnh.

-Ai vậy? haiz… àaa… _ nội ngái ngủ hỏi, nhưng câu hỏi của nội chỉ đủ để mình nội nghe còn cô bé ngoài cổng thì vẫn đang la ó.

Không chịu nổi nội bật dậy ra ngoài xem thử, Kì Lâm thấy nội mừng khôn tả.

-Nội, con nè nội. Nội làm gì mà con gọi hoài nội không nghe?

-Nội ngủ quên mất, lúc chiều ngồi xem phim đợi bé Na rồi ngủ quên luôn hồi nào không hay, vào nhà đi con. _ nội vừa nói vừa mở cổng cho Kì Lâm.

Nghe nội nói Kì Lâm hỏi lại:

-Vậy Na đi đâu hả ông?

-À nó ra công viên rồi từ sáng đến giờ không thấy về cũng không biết đang ở đâu làm gì nữa con.

-Dạ? từ sáng ý ạ? _ Kì Lâm tròn to mắt hỏi nội.

-Ừ _ nội thản nhiên trả lời.

-8h10 rồi, con nhỏ này định làm gì vậy ta? Hẹn mình 7h mà giờ này chưa về. _ Kì Lâm nhíu mày lụng bụng trong miệng.

Nội giật nảy người khi nghe Kì Lâm nói.

-Con nói sao? Mấy giờ rồi?

-Dạ?… _ Kì Lâm không hiểu mô tê nhìn nội.

Nội đi nhanh vào nhà nhìn lên