Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328341

Bình chọn: 8.00/10/834 lượt.

a Chishi nhé!!! *gập người*

Cảm ơn các bạn nhiều nhiều lắm!

Chúc cả nhà buổi tối hạnh phúc!!! >.<

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 48

Chỉ một chút ngay sau đó, một cô gái với mái tóc ngắn tom boy xuất hiện trước mặt Quốc và nữ…

Quốc nhận ra khuôn mặt ấy… chưa bao lâu vậy mà giờ lại xuất hiện trước mặt anh và thay đổi một cách ngoạn mục đến vậy???

– Giới thiệu với anh… _ nữ đứng dậy khoác vai cô bé. – Lính mới.

Hai từ “lính mới” đó tại sao lai gắn lên người Gia Linh? Chính Quốc cũng lãng quên hai từ đó lâu rồi.

Còn nhớ cách đây khá lâu…

**Ngày ấy…

– Giới thiệu với các anh, đây là lính mới. _ một cô bé duyên dáng nói.**

Quốc cũng từng được gọi là “lính mới” nhưng không bao lâu sau anh đã thành “lính” thực sự. Để được khoác lên mình với danh “lính mới” chính anh hơn ai hết biết điều ấy khó như thế nào. Đến giờ nghĩ lại anh chỉ biết cười nhạt còn không thì là những khoảnh khắc khiến anh nhớ lại mà rùng mình. Vậy tại sao? Tại sao Gia Linh-chỉ là một người con gái chưa đủ tuổi lớn lại có thể thành “lính mới”???

Người nữ ấy cũng chính là cô bé năm xưa đã gọi anh là “lính mới” nhưng bây giờ anh đã khác và cả nữ ấy cũng đã khác. Anh không còn là “lính” còn cô bé khi xưa cũng không còn là “bạn của lính” nữa. Mọi thứ sao rối rắm như một vòng luẩn quẩn không chút thực tại thế này…? Chuyện như mới hôm qua thôi, anh đã cố quên và chôn vùi khoảng kí ức đó nhưng giờ đây một cô bé được gọi là “lính mới” lại đảo lộn tâm trí anh khiến nó như quay ngược thời gian về thời điểm ấy mặc dù chủ nó đang cố không để nó làm thế.

– “Lính mới”. _ Quốc cười nhạt.

– Đúng vậy! Lính mới, là lính mới đó. _ nữ trả lời. – Em có việc đi trước, em nghĩ em gái đây có lẽ sẽ biết nhiều hơn em. Quan trọng là… khả năng cạy miệng của anh được đến đâu. _ nữ ghé sát tai anh thì thầm rồi đi trước.



Chỉ còn lại Quốc và Gia Linh, cả hai đều im lặng, không khí có phần ngột ngạt đến khó thở. Không hiểu sao Quốc bỗng có cảm giác đó, nhịp thở của anh dường như lỗi một nhịp nhưng không phải vì trái tim anh đang lỡ nhịp mà là vì điều gì đó.

– Anh cần gì từ tôi? _ Gia Linh cất giọng lạnh tanh.

– … Một sự thật.

– …

– MK… “hạt nhân” đang được MK gieo mầm là gì?

– Anh cũng biết đó được gọi là “hạt nhân” sao? Đã biết nó nguy hiểm như hạt nhân sao còn muốn dính?

– Để bảo vệ một “hạt nhân” khác.

– Anh chắc chứ?

– Nếu không thì có cuộc gặp gỡ với người “lính mới” này không?

– Anh nghĩ tôi sẽ giao cách giết chết cái anh gọi là “hạt nhân” do chúng tôi đánh đổi nhiều thứ để tạo ra nó cho người có ý định bóp chết nó sao?

– Nếu còn cái gọi là trái tim.

– Anh quên một khi đã vào MK thì khái niệm về trái tim cũng không còn rồi sao? Nói về trái tim với một người mất trái tim rồi có phải là một sự điên rồ?

– Chỉ là đi lạc, không phải mất. Hy vọng lần sau tôi có thể tìm được điều tôi muốn! _ Quốc đứng dậy và nói.

– Còn muốn gặp người mất trái tim sao? _ Gia Linh nói với theo.

Quốc khựng lại nhưng không quay lại nhìn Gia Linh.

– Khi nào MK vẫn còn thì người lạc trái tim vẫn cần được tìm lại trái tim, và dĩ nhiên vẫn còn gặp người có trái tim đang ngự trị rồi. _ Quốc để lại câu nói khó hiểu rồi rời khỏi đó.

Nghẹn lại một chút… Gia Linh đã hiểu ngọn ngành ý trong câu nói của anh, danh bạ điện thoại của Gia Linh chỉ vẻn vẹn một cái tên từ giờ đã thêm một địa chỉ liên lạc mới: “Người có trái tim ngự trị” sau tên “Kẻ cắp trái tim” đã có từ lâu kia.

___o0o___

Bệnh viện…

…Phòng Yuu

“Cạch” _ tiếng cửa mở kèm theo tiếng bước chân nhẹ.

Ngồi xuống cạnh Yuu, nhìn lại khuôn mặt này cậu thấy thương cô bé rất nhiều.

Đâu rồi khuôn mặt baby Yuu thường mang với nụ cười hoa nắng trên đôi môi đỏ mọng ấy? Thay vào đó là sắc mặt nhợt nhạt của người bệnh vì thiếu ánh sáng, đôi môi đã tắt nụ cười và cũng không còn đỏ mọng nữa, còn lại đôi môi nứt nẻ và cần chút hơi ấm…

– Em định cứ nằm mãi thế sao? _ cậu cất nhẹ giọng.

– …

– Em hay cãi lại anh lắm mà? Em phải thức dậy còn cãi lại anh nữa chứ.

– …

– Em còn nhớ “bánh xe thiên đường” của hai đứa nhỏ ngày xưa không?

– …

– Anh biết em vẫn nhớ, em vẫn đang nghe anh nói phải không? Nếu thế em hãy mau mở mắt nhìn anh đi!

– …

– Anh biết em đang muốn trốn tránh, muốn vứt bỏ mọi thứ để ích kỉ một mình cao bay xa chạy đến đó. Nhưng… anh không cho phép em toại nguyện đâu, em phải cùng anh làm những việc còn dang dở nữa.

Yuu vẫn lặng thinh…

– Anh kể em nghe nhé!

– …

Cậu đứng dậy, đến cạnh cửa sổ kéo rèm cột lên để những sợi nắng ghé thăm cô bé. Cậu bước chầm chậm quanh phòng như để lấy tâm trạng và nhớ lại mảng kí ức xưa…

– Em còn nhớ lần đầu tiên anh và em gặp nhau không? Một cô bé mắt ti hí nhưng với mái tóc dài, đen nhánh xõa dài đã lập tức là tâm điểm của mọi ánh mắt của con trai xóm nhỏ lúc ấy. Còn nhớ lúc ấy, anh có mấy hạt dẻ ngon lành mà biết em rất thích nhưng không muốn tự đưa nên anh đã tìm cách tiếp cận em là dùng súng cao su (trạng ná) bắn mấy hạt cho em. Anh ngốc lắm phải không? Ai đời lại bắn hạt dẻ vào đầu bạn nữ nhỏ chứ? Cũ


pacman, rainbows, and roller s