XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328881

Bình chọn: 7.5.00/10/888 lượt.

không biết nữa đại ca.

– Sao? Được chứ? _ Quốc hỏi lại.

– Cần một cái giá chứ anh bạn.

– Giá? Theo anh thì sao?

– Đủ cho tụi này thấy ngon êm là ok.

– Vậy sao? Nhưng tiếc rằng tôi chỉ thích hàng free thôi.

– Hik… _ tên cầm đầu nhếch mép.

– Vậy hãy coi chú em có đủ trình hay không đã. _ hắn hất mặt về phía Quốc.

Lập tức lũ đàn em bước lên, rút gung khí từ trong người chúng ra, nhìn Quốc cười khảy.



– Trời ơi! _ Gia Linh thảng thốt.

Tất cả đều chuyển tầm nhìn sang cô.

– Đằng đằng… đằng sau… _ cô chỉ chỏ phía sau bọn chúng.

Thấy cô hoảng hốt bọn chúng có vẻ để tâm…

– Có con heo bay kìa. _ cô hét to, chỉ ra phía sau.

Có vẻ vô nghĩa nhưng thật hiệu nghiệm, tất cả bọn chúng đều quay lại nhìn theo phản xạ của bộ não khi nghe có điều kì lạ…

– Có con nào đâu, này con nhỏ… _ tên cầm đầu bặm trợn quay lại nhưng cả cô và Quốc đều biến mất.

– Mẹ kiếp, lũ ngu nó nói có heo bay cũng tin hả? Có con heo nào bay được không? _ tên đại ca.

– Nhưng… đại ca cũng…

– Về.



– Hộc hộc hộc… _ chạy được một quãng Gia Linh mới chịu dừng lại.

– Sao phải chạy? _ Quốc hỏi.

– Anh muốn bọn chúng nhai xương hay sao mà còn nói kiểu ấy.

– … _ Quốc chỉ im lặng.

– Tại sao lại giúp tôi?

– Trả ơn thôi.

– Tôi sao? Ơn gì?

– Tiếng đàn, bản nhạc.

– Gì?

– Biết vậy được rồi. _ Quốc nói rồi bỏ đi.

– Khoan đã! _ Gia Linh gọi anh.

– Gì nữa?

– Làm ơn… giúp tôi đêm nay!

– …



@@@

Sáng hôm sau…

Trong căn phòng vắng, nằm trên chiếc giường êm ái cô khẽ trở mình… mệt nhọc kéo đôi mi nhìn nửa giường trước mặt rồi nghiền mặt lại…

*Mà cái gì kia?* _ cô vừa nhắm mắt lại mới kịp nhận ra mình vừa thấy có “vật thể lạ” cạnh mình.



chishikarin_360

p/s: Chào cả nhà!

Hy vọng chap này Chishi sẽ không bị mắng là ngắn nữa ^^

Chúc cả nhà buổi tối thú vị!!!

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 38

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ cô mở mắt nhìn kĩ mới biết đó là một người chứ không phải một vật

“Kịch” _ cô bật dậy mạnh quá nên bị đập đầu vào thành giường.

– Ui ya ha… _ cô xoa đầu.

– Ài… _ hắn trở mình, vươn vai hết cỡ. – Ồn ào quá đi.

– Anh… anh anh làm gì ở đây? Sao lại ngủ trên giường tôi?

– Oáp… em dậy sớm thế? Nằm ngủ thêm chút nữa đi.

– … Y tránh ra. _ cô thu gọn vào một góc. – Mà khoan… đây là đâu? _ cô nhìn quanh phòng một lượt rồi đặt mắt tại mình…

Một bộ pijama chấm bi màu hồng với những họa tiết dễ chịu… Nhưng hôm qua cô mặc đồ đồng phục mà.

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ cô lại hét toáng lên.

– Chậc công lực em thâm hậu quá, hét thôi mà nhà anh sắp đổ rồi nè nứt tường rồi thấy không?

– Nhà anh?

– Ưhm!

– Anh đã làm gì tôi hả?

– Chỉ là ngủ thôi mà.

– Ngu… ngu… ngủ?

– Chả lẽ em nhẫn tâm để anh ngủ dưới đất sao? Mà công nhận ngủ hai mình ấm thiệt!

– Tại sao tôi… tôi… _ cô nắm quần dứt áo nói không nên lời.

– Đồ của em ướt hết phải thay ra giặt chứ không bị cảm lạnh thì sao.

– Thay? Ai thay?

– Ờ thì… oài… anh dậy đây, em muốn ngủ thì cứ ngủ thêm chút nữa nhé! _ hắn nói rồi nháy mắt với cô và mở cửa phòng ra ngoài để lại cô đang ngây dại đi.

– Hắn… mình… ahsssss có chuyện gì vậy?

– Vậy em nghĩ ngủ chung một giường là có chuyện gì? _ hắn mở hé cửa thò đầu vào nói.

– Đi ra. _ cô cầm chiếc gối ném tới hắn.

Nhưng nhanh hơn, hắn đã kịp đóng cửa trước khi chiếc gối bay tới.

– Ahssssss… _ cô vò đầu bứt tóc. – Chắc không có chuyện gì đâu, chắc chắn không có. _ cô tự trấn tĩnh bản thân. – Ư hự… mà sao cái đầu tui nó không nhớ gì hết vậy trời… hu.

=:=:=:=

Biệt thự Hoàng Gia…

“Kính koongggg”

Hoàng Lâm bốc hỏa bấm chuông cửa.

– Xin hỏi anh tìm ai ạ? _ từ chiếc màn hình nhỏ.

– Có Gia Bảo trong đó không?

– Anh có hẹn trước không ạ?

– Không cần phải hẹn tôi cũng có thể gặp hắn, mở cửa lẹ đi.

– Nhưng…

– Mở cửa đi! _ cậu đi từ trên phòng xuống nghe chị giúp việc đang nói chuyện liền ngắt lời.

– Vâng!



Cậu đứng dưới gốc mận chờ Hoàng Lâm…

Nghe có tiếng bước chân dừng sau lưng mình, cậu liền quay lại…

“Huỵch”

Hoàng Lâm bất ngờ “tặng” cậu một cú đấm trời giáng vào mặt cậu làm “quà” chào ngày mới.

Cậu té nhào xuống đất vì không kịp phản ứng.

– Một cái là quá nhẹ cho mày rồi đó.

Lau vết máu đang chảy từ miệng mình đi, cậu chống tay đứng dậy mà không chút bực bội.

– Vậy cứ làm gì mày muốn.

Từ câu nói khiêu khích của cậu, Hoàng Lâm liền túm cổ áo cậu đưa tay định đấm cậu… cậu nhắm mắt lại chờ Hoàng Lâm xuống tay…

– Hik… mày không đáng. _ Hoàng Lâm đẩy cậu ra.

– …

– Mày đã làm gì với Na Na?

– …

– Mày gây ra mọi việc rồi bỏ chạy có thấy hèn không?

– …

– Lúc đầu mày mạnh miệng lắm mà sao bây giờ im re vậy? Nói tao nghe coi.

– … Tao không bỏ chạy.

– Vậy mày làm gì mấy bữa nay?

– Tao bận việc.

– “Bận”, “việc”, có quan trọng bằng việc của Na Na không? Mày làm tao thất vọng quá Gia Bảo ạ. Tại sao mày bỏ rơi Na?

– Tao không hề bỏ rơi chính cô ấy muốn kết thúc, với tính cách của Na Na mày nghĩ có dễ dàng khuất phục không?

– Tao không tin! … Mà cứ cho là