XtGem Forum catalog
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324364

Bình chọn: 7.5.00/10/436 lượt.

để trợ giúp cho các em, Băng đã phải chật vật và vất vả lắm rồi.

Hơn một trăm triệu, với tình hình hiện nay, Băng có làm tám năm cũng chưa chắc đủ, còn tiền lo kiện tụng và lo hầu tòa nữa, Băng làm sao chịu đựng được.

Ôm lấy đầu, Băng không biết nên làm thế nào để giải quyết khó khăn và tình trạng không còn đường lui của bản thân.

_Cô định thế nào ?

Ông ta nhất quyết dồn Băng vào đường cùng.

_Tôi không có đủ tiền để trả nợ cho ông nhưng ông có thể cho tôi một công việc để trả nợ được không ?

_Tính đi !

Ông ta lại ra lệnh cho Phúc.

Cầm cuốn sổ, anh ta hỏi Băng.

_Cô biết đánh máy không ?

_Có.

_Cô biết tiếng Anh chứ ?

_Biết.

_Cô có kiến thức về bất động sản không ?

_Không.

_Cô có hiểu về tiền tệ không ?

_Không.

Sau một loạt câu hỏi mà anh ta dành cho Băng, Băng chỉ đáp ứng được hai yêu cầu là đánh máy và biết tiếng Anh.

Anh ta kết luận.

_Trong công ty Hoàng Thị, không còn tuyển nhân viên có mức lương từ hơn một triệu đến hơn hai triệu. Nếu có tuyển, cô cũng phải làm mất hơn tám năm không ăn cơm, không uống nước, không có tiền thưởng, chưa hết cô còn phải còng lưng để gánh tiền lãi sinh ra hàng tháng nữa.

Băng đứng không còn vững nữa, mồ hôi nhạt nhòa trên khuôn mặt.

Nếu phải sống một cuộc đời giống như nô lệ như thế, Băng thà chết còn hơn.

Lúc này trong Băng tràn ngập cảm giác hối hận và lo sợ, Băng không biết cuộc đời của mình từ nay sẽ đi đâu và về đâu nữa.

_Thế nào, cô lựa chọn trả nợ hay là đồng ý kết hôn với tôi ?

Băng nuốt nước bọt, cổ họng khô đắng.

_Ông… ông có thể cho tôi về nhà suy nghĩ được không ?

Trên mặt ông ta xuất hiện tia nhìn giễu cợt.

_Cô đang tính đến chuyện bỏ trốn đúng không ?

Băng giật thót, không ngờ ông ta có thể đọc được suy nghĩ của Băng.

_Không…không có !

Băng yếu ớt trả lời.

_Lại đây !

Ông ta vẫy tay gọi Băng lại gần.

Băng muốn phản kháng nhưng ánh mắt ông ta đầy uy nghiêm và bức người nên Băng không thể không nghe theo.

Băng chậm chạp bước lại gần ông ta.

Đứng trước mặt ông ta, mồ hôi trên mặt Băng đang tuôn ra như suối.

_Tên ?

_Hàn Băng.

_Họ ?

_Lâm Nhã Băng.

_Bao nhiêu tuổi ?

_Hai mươi.

_Đang làm gì ?

_Sinh viên.

_Bố mẹ cô là ai ?

Nhắc đến bố mẹ, mắt Băng đỏ hoe.

Một cô bé lớn lên và trưởng thành trong cô nhi viên làm sao biết bố mẹ mình là ai, ngay cả mặt mũi của họ thế nào Băng cũng không biết.

_Tôi hỏi sao cô không trả lời ?

Băng căm phẫn hét.

_Ông tưởng là tôi không muốn nói cho ông biết bố mẹ tôi là ai ư ? Tôi lớn lên trong cô nhi viện, câu trả lời như thế, ông đã hài lòng chưa ?

Băng chưa từng khóc, chưa từng rơi lệ trước mặt người khác nhưng hôm nay phải chịu quá nhiều đả kích và khiếp sợ, Băng đã khóc, đã rơi lệ như một đứa trẻ con bị bắt nạt.

Tất cả mọi người đều lặng người, không ai lên tiếng nói câu nào, họ bùi ngùi thương cho thân phận côi cút của Băng.

_Ngồi xuống.

Ông ta chỉ vào chỗ trống bên cạnh ông ta.

Đang khóc, Băng ngừng khóc nhìn ông ta.

Băng hoàn toàn không hiểu người đàn ông trước mặt mình.

Hành động kì lạ của ông ta cho Băng một cảm giác run sợ và khiếp đảm.

Ông ta không cần phải hét, quát hay dơ tay đánh người mà từ đầu đến cuối, ông ta đều dùng thái độ bình thản, lãnh đạm để nói chuyện.

Nhưng cách nói chuyện này khiến cho người đối diện vừa sợ hãi, vừa sùng kính, lại không dám ngước mắt lên nhìn ông ta.

Thấy Băng vẫn còn đứng, ông ta cau mày.

_Ngồi xuống đi.

Quẹt nước mắt lăn dài trên má, Băng ngồi xuống.

_Lui xuống.

Ông ta bảo hai vệ sĩ và Phúc.

Họ lần lượt rút lui khỏi phòng khách.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Băng và người đàn ông lạ mặt.

Tự nhiên Băng cảm thấy sợ và hốt hoảng.

Băng không biết ông ta là ai, ông ta đang làm gì, con người, tính cách của ông ta thế nào ?

Đột nhiên Băng bị bắt về đây, ông ta ra một yêu câu hết sức vô lý là muốn kết hôn với Băng, dù có nằm mơ Băng cũng không dám tin đây là sự thật.

Đưa ly nước ngọt trước mặt Băng, ông ta giục.

_Uống đi !

Băng run run cầm lấy. Vô thức Băng đưa lên miệng uống một ngụm.

Ông ta hài lòng.

_Cô không biết bố mẹ cô là ai ?

Mắt Băng đỏ hoe, nỗi đau trong lòng lại một lần nữa bị khơi lên.

_Đúng.

_Có bao giờ cô tự hỏi là bố mẹ cô là ai không ?

Băng cáu.

_Ông bớt nói xàm đi dược không ? Dù tôi có hỏi, có gào cũng ích gì đâu, chẳng phải tôi vẫn là một đứa trẻ bị bỏ rơi và không được thừa nhận sao ?

Trong ánh mắt ông ta hiện lên mấy tia sáng khó hiểu, mặt ông ta thâm trầm như đang tính toán chuyện gì đó.

_Tôi muốn nghe câu trả lời của cô.

Nghe ông ta nhắc lại vấn đề này, tay Băng run lên một cái, ánh mắt thần thần đau khổ và bất lực.

_Tôi không thể lấy người tôi không yêu, không quen biết.

Quay sang nhìn ông ta, Băng nói thêm.

_Ông không thấy là ông quá kì lạ sao ? Sao ông có thể cầu hôn một cô gái mới gặp lần đầu tiên ở ngoài đường. Ông và tôi không quen biết nhau, cũng không hiểu gì về nhau làm sao có hạnh phúc.

Môi ông ta mím chặt, tay ông ta đột nhiên nâng cằm Băng lên, mắt ông nhìn thẳng vào mặt Băng.

_Cô có chắc là chúng ta chưa từng ngặp mặt nhau ?

Chiếc cằm nhỏ xinh của Băng bị ông ta bóp chặt. Băng cả