
i gây ra sẽ rất khủng khiếp.
Ông ta là người vô tình, cũng là người tuyệt tình nhất thiên hạ.
Thứ mà ông ta muốn lấy, ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để lấy bằng được.
Mặc dù vẫn còn ghét ông ta nhưng Băng đã bắt đầu có cảm giác và rung động vì ông ta.
Mỉm cười, hôn nhẹ lên má ông ta, Băng thì thầm.
_Ngủ ngon, chồng yêu.
Mặt Băng đỏ bừng, gãi đầu, Băng không ngờ mình có thể làm như thế.
Vội ngồi xuống ghế của mình, Băng không dám nhìn ông ta thêm cái nào nữa.
Băng không hề biết là ông ta chỉ giả vờ ngủ thế thôi.
Hành động trẻ con và lời nói đáng yêu của Băng, đều bị ông ta biết hết.
Trên môi ông ta thấp thoáng một nụ cười quyến rũ và hạnh phúc.
Tuy chỉ một nụ cười thoáng qua, nhưng ai nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ và say mê đến nỗi không thể rời mắt.
Đến quán bán bún riêu, Phúc dừng xe lại.
Băng định lên tiếng giải thích là ông ta đã ngủ nên không cần ăn uống ở bên ngoài mà về thẳng nhà ăn.
Ông ta lạnh lùng hỏi.
_Đến nơi rồi à ?
_Vâng.
Phúc lễ phép trả lời.
Mặt Băng hơi đỏ khi nghĩ đến những hành động vô tư mà mình đã làm, không dám nhìn ông ta. Băng vội mở cửa, rồi tự mình bước xuống xe.
Đứng trước quán bún riêu mà mình đã ăn hơn ba năm nay, trên môi Băng thấp thoáng nở một nụ cười vui sướng và thỏa mái.
Quan sát khuôn mặt hạnh phúc, nụ cười tươi tắn của Băng, ông ta lên tiếng hỏi.
_Đây là quán ăn mà cô muốn chúng ta vào ăn bún riêu ?
Băng gật đầu.
_Đúng. Ông không hài lòng à ?
Ông ta cau mày.
Quán bún riêu Thiên Hồng quá nhỏ bé, và quá bình dân.
Nếu đem so sánh với những quán ăn sang trọng và nổi tiếng mà ông ta đã từng đến ăn, quán này phải xếp vào hàng thứ cấp.
Không ngờ cô vợ trẻ con lại dẫn ông chồng giàu nhất nhì khu vực Đông Nam Á này đi ăn ở một quán ăn dành cho người nghèo.
Ông ta hết nhăn mặt, rồi lại cau mày nhưng không lên tiếng phàn nàn hay phản đối.
Lần này quyết định cho Băng chọn quán ăn là chính miệng ông ta nói ra, ông ta làm sao có thể nuốt lời.
Ông ta có thể bỏ đi, có thể bảo Phúc lái xe đến một quán ăn nổi tiếng trong thành phố, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và tươi tắn của vợ, ông ta đành bấm bụng không nói gì.
Là một người ưa sạch sẽ, lại kén ăn nên ngay cái nhìn đầu tiên, ông ta đã không có hào cảm với quán ăn này.
Ông ta quyết định sẽ chỉ ngồi im chờ Băng ăn xong, sau đó sẽ đưa Băng đi.
Lòng đã quyết, ông ta nén bực mình cùng Băng đi vào trong quán.
Băng không chú ý đến nét mặt của ông ta, ánh mắt Băng ngập tràn vui sướng khi nhìn thấy bóng dáng ông chủ quán thấp thoáng trong bếp.
_Ông Tư ! Cháu về đây !
Ông Tư giật mình ngước mắt nhìn ra cửa quán.
Thấy Băng, ông Tư mỉm cười thật tươi, lòng rộn rã hân hoan và vui mừng.
_Nhóc con ! Tại sao bây giờ mới tới ?
Giọng ông hoàn toàn vui vẻ và thương yêu.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, ông ta phát hiện mối quan hệ giữa Băng và người đàn ông hơn năm mươi tuổi mà Băng gọi là ông Tư kia rất thân quen và gần gũi.
Băng chạy thật nhanh vào trong quán.
Chưa kịp để cho chồng phán đoán mối quan hệ của hai người là gì ? Băng ôm chầm lấy người đàn ông kia, miệng nói nói cười cười luôn mồm.
Ông ta bị sốc, bị choáng, bị Băng làm cho tức chết.
Không ngờ cô vợ trẻ con của ông ta quen biết nhiều đàn ông như thế, không chỉ là những chàng trai trẻ mà ngay cả những người đàn ông lớn tuổi cũng quen biết và rất thân thiết.
Phúc toát mồ hôi khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của sếp đang nhìn Băng như muốn đem Băng ra giết chết.
Phúc không ngừng kêu khổ, không ngừng than thầm.
Lúc sếp không yêu ai cũng khổ, mà khi đã yêu rồi lại càng khổ hơn.
Ông ta nhìn chằm chằm vào cánh tay của vợ đặt lên vai người đàn ông mà Băng gọi là ông Tư kia.
Cứ như thế ông ta đứng im như một lãnh nhân, đứng im nhìn không chớp mắt vào Băng và người đàn ông kia như thể họ đã dùng bùa mê khiến ông ta không thể rời mắt đi chỗ khác.
Phúc thấy tình trạng này không ổn, nếu mà kéo dài có nguy cơ án mạng sẽ xảy ra ở đây.
Phúc vội lên tiếng cứu nguy.
_Ông chủ !
Phúc lên tiếng gọi.
Đang nói chuyện vui vẻ với Băng, ông Tư bây giờ mới chú ý đến hai người đàn ông đang đứng ở giữa quán.
Thấy người đàn ông tuấn tú, phong thái đĩnh đạc, ung dung trong bộ vét màu đen nhìn mình bằng con mắt lạnh lẽo và vô cảm, ông thoáng rùng mình một cái.
Cố trấn tĩnh nỗi sợ hãi vô cớ đang dâng lên trong lòng, ông gượng gạo mỉm cười.
_Chào quý khách ! Xin hỏi quý khách muốn ăn gì ?
Băng nói thay.
_Việc này chú khỏi phải lo, chú cứ để cho con lo là được rồi.
Ông Tư chú ý đến lời nói của Băng.
_Họ đi cùng với con à ?
_Vâng.
Ông ta thấy cách xưng hô cha con của Băng, tự dưng tức giận và bực mình trong lòng ông ta phai đi mất một nửa.
Mặc dù biết người đàn ông kia không phải là cha ruột của vợ mình nhưng thấy họ thân thiết và coi nhau như cha con không phải là mối quan hệ giữa nam và nữ, ông ta yên tâm ngồi xuống.
Ông chủ quán tò mò muốn hỏi, hai người đàn ông phong độ và lịch lãm kia có quan hệ gì với Băng nhưng nói ở đây không tiện nên lại thôi.
Băng chạy nhanh ra khỏi bếp, dúi cặp sách của mình cho ông ta, Băng cười tươi nói.
_Hai người chờ một chú