
cách gặp cô mấy bữa nay nhưng không được.
-Chính Phong, mấy ngày nay chị có ghé thăm ba, nhưng không gặp em!-Diệu Phương nói khi thấy cậu em trai mình bước vào.
-Hôm nay, lớp em về sớm!-Chính Phong nói.-Chị hai, em muốn hỏi chị một chút về đề tài của trường Đại học! Ra ngoài đi!
Ba cô tuy không nói được nhưng ông có thể nghe, mẹ cô cũng ở đó nên tốt nhất là ra ngoài. Cô gật đầu, cô hiểu Chính Phong muốn gì, có lẽ cũng nên cho cậu em trai này biết sự thật.
Ra ngoài khu công viên bệnh viện, Diệu Phương ngồi trên ghế đá, Chính Phong tựa người đứng tựa cây cổ thụ, hai tay bỏ vào túi. Chính Phong cũng trưởng thành rồi, cô chợt nhận ra điều này.
-Vẫn là anh ta!-Chính Phong có hơi nhếch môi.
Cô gật đầu nhẹ. Chính Phong thật ra lúc đi ra công viên bệnh viện, đi đằng sau cô, gió thổi vào tóc cô, vô tình nhìn thấy một dấu vết đỏ đỏ trên cổ cô, làm thanh niên đã trưởng thành, tất nhiên Chính Phong biết đây là gì, rất tức giận nhưng chỉ có thể vò tay thành nắm đấm để trút hận. Khắc Huy tuy không động vào cô nhưng những dấu vết đỏ trên cổ hầu như ngày nào cũng là dấu vết mới.
-Năm năm trước, mẹ anh ta hại gia đình mình! Năm năm sau anh ta lợi dụng tình hình gia đình mình để ép bức chị!-Chính Phong nói, giọng có chút đáng sợ.-Anh ta nhất định phải trả giá!
-Em cũng thấy tình hình của gia đình mình!-Cô nhẹ giọng.-Anh ta cố tình hại gia đình mình! Mục đích của anh ta, chẳng phải quá rõ sao?
-Sao? Anh ta làm ư? Vậy tại sao anh ta lại giúp chúng ta?-Chính Phong không nghĩ được điều này.-Không phải giúp, anh ta lợi dụng chuyện này để bức chị!
Những lời Chính Phong nói như những giáo ngọn đâm thẳng vào tim cô không thương tiếc.
-Anh ta chỉ muốn gây khó dễ cho chị và gia đình mình nên mới làm xí nghiệp ra nông nổi này!-Diệu Phương nói, giọng có chút chua chat.
-Không có khả năng!-Chính Phong nói, giọng chắc chắn.
Diệu Phương đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu em trai.
-Theo như tất cả những gì em biết, ba kinh doanh không cảnh giác đối phương nên bị hại!-Chính Phong chậm rãi.-Công ty hại chúng ta, là một chi nhánh của King, tập đoàn đối lập với Royal của anh ta!
-Sao có thể?-Diệu Phương ngơ ngác.
Khắc Huy không phải người hại gia đình cô, anh chỉ là giúp thôi sao?
-Điều này là chắc chắn!-Chính Phong tuy trẻ tuổi nhưng cũng giúp ba về mặt kinh doanh trong xí nghiệp, về mặt này, Chính Phong có phần hiểu biết hơn cô.-Chỉ trừ khi, anh ta hợp tác với người đứng đầu King, Từ Phúc Thanh!
Từ Phúc Thanh? Cô không tin là Khắc Huy có thể hợp tác với Phúc Thanh! Không thể nào!
-Đằng sau Từ Phúc Thanh, người nắm quyền điều hành là Âu Nhật Hào!-Nhìn vẻ mặt cô, Chính Phong biết là chị gái này biết cái tên Từ Phúc Thanh, nên nói thêm một cái tên nữa.
Âu Nhật Hào càng không thể! Sao mọi chuyện rối thế này!
-Nhưng lần này ít ra cũng nhờ chuyện này chúng ta mới phát hiện ra bệnh tình của ba!-Chính Phong nói.-Nhưng Âu Khắc Huy, em sẽ làm cho anh ấy trả giá vì những chuyện đã làm với chị!
Nói chuyện một hồi, nhìn đồng hồ đã sáu 6 giờ 30. Cô nhanh chóng dời khuất mắt sang một bên, nhanh chống ra về.
Cô để chiếc xe máy cho Chính Phong nên cô đi xe buýt. Xe buýt không đi dừng ngang ngôi biệt thự, cô bắt buộc phải đi bộ vào. Đang đi thì từ đằng sau có một người đi tiến đến, giơ tay chụt một chiếc khăn trắng vào miệng cô. Cô hốt hốt hoảng muốn la lên nhưng không được, mắt cô từ từ nhoè đi đến khi bị một màu đen hoàn toàn bao phủ…
***
Khắc Huy ngồi trong căn biệt thự, nhắm mắt lại, tựa vào thanh ghế. Đã 7 giờ 2 phút, chưa thấy cô về lòng anh như lửa đốt nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Những ngày gần đây, cô về rất đúng giờ, anh biết cô không có gan về trễ. Rút điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Cô tắt máy, điện thoại không có tính hiệu. Khuya, cô vẫn chưa về, lòng anh lo lắng. Phúc Thanh và Nhật Hào đã về, lẽ ra anh nên cho người đi theo cô. Anh gọi cho một số điện thoại khác.
-“Anh Huy! Anh tìm em?”-Giọng một cậu nhóc.
-Tìm giúp tôi Hạ Diệu Phương!-Anh nói.-Có bới cả thành phố này cũng phải tìm ra cô ấy!
Cậu nhóc này học chung với Diệu Phương năm lớp 11. Đàn em thân tính của Khắc Huy, rất có máu mặt trong gian hồ.
-Vâng, em sẽ làm ngay!-Giọng có chút khẩn trương rồi nhanh chống tắt máy.
Chết tiệt! Không có hình, thằng nhóc này liệu có nhớ mặt cô! Anh tức giận khoác áo đi ra ngoài. Ngồi trên chiếc moto, anh gọi điện cho tất cả rất nhiều người hỏi xem có biết cô ở đâu. Nhưng kết quả vẫn là con số không. Anh phóng chiếc moto trên con đường, đi đến Royal, phòng trọ của cô, đi đến ngôi trường cấp ba ngày xưa, thậm chí anh còn đi đến những nơi cô và anh ngày xưa ở bên nhau. Anh vào bệnh viện mà ba cô đang chữa trị, không thấy cô trong phòng, anh định bước ra thì đụng mặt Chính Phong. Chính Phong nhanh chống xác nhận đây là Khắc Huy vì anh từng xuất hiện trên truyền thông, từng về nhà gặp gia đình cô nên Chính Phong nhận rõ được. Khắc Huy cũng xác định được người phía trước là ai, anh đã từng gặp, từng thấy hình trong trường Đại học của cậu ta.
Chính Phong không suy nghĩ, vội lao đến đưa nắm đấm ngay mặt Khắc Huy. Anh không nghĩ