Snack's 1967
Định mệnh nhóc là của anh!

Định mệnh nhóc là của anh!

Tác giả: Wind H

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322481

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

ình có bị tổn thương của cô mà anh bật cười. Nhưng anh lấy lại sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô.

-Cô tỉnh rồi à? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình… chưa trưởng thành của cô!-Anh nhìn cô.-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô muốn giữ cũng giữ không nổi.

Anh bước ra khỏi khách sạn mà trong lòng cảm thấy có phần hứng thú.

*Hiện thực*

Tại sao ngày đó cô lại thay đổi? Tại sao lại bỏ mặc anh? Vì cô mà anh bị tai nạn, cô cũng chẳng một lần đến thăm! Tại sao cô lại nhẫn tâm như thế? Nhưng tại sao, anh… vẫn không làm cách nào quên được cô…

Anh đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên…

Chương 3: Nếu Như Ta Cách Xa…

Chương 3: Nếu Như Ta Cách Xa…

Anh nhìn màng hình, khẽ nhíu mày nhưng cũng bắt máy…

-Alo!

-Người anh em, cậu có đến dự sinh nhật tôi không đấy!-Đầu máy bên kia là một giọng nam.

Là Dương Thắng, bạn thân của anh từ thời cấp hai, bạn trai của Hạ Lâm.

-Tôi sẽ đến.-Anh nói.

-Dương Thắng tôi và mọi người luôn xem cậu là bạn. Vì vậy, phải đến đấy!-Dương Thắng nói.

-Được!-Anh ngắn gọn.

Nhanh chóng cúp máy. Anh rút một điếu thuốc ra hút, nhìn anh lúc này thật uy quyền như đâu đó trong ánh mắt có một nổi buồn chất chứa…

Lúc này, Diệu Phương và Hạ Lâm đang ngồi trong chiếc BMW của Dương Thắng để đến shop thời trang. Hạ Lâm và Dương Thắng đang cười nói khá vui vẻ, để không làm mất vui nên cô cũng ráng nặn ra nụ cười. Chiếc xe dừng lại… Hai cô nàng và một chàng trai bước xuống. Hạ Lâm khoác tay cô, Hạ Lâm không muốn cô nhìn thấy cảnh họ thân thiết để rồi nhớ lại quá khứ. Vừa bước vào shop, họ nghe được một bài hát, giọng nam vang lên…

“Anh cứ ngỡ mặt xa cách lòng..

Niềm cô đơn mỗi đêm sẽ lướt qua trong nổi nhớ..

Bao lâu ta cách xa.. Mà cứ như vừa hôm qua..

Từ thâm tâm anh trách mình.. Đã để em ra đi…

Không thể nào phai phôi.. Đã quá yêu rồi..

Người yêu đừng vội buông lơi..

Hạnh phúc trong cuộc đời.. Chỉ một lần mà thôi..

Em nói anh nghe đi.. Cớ sao bây giờ mỗi người một nơi như thế..

Hãy cho nhau thời để quay lại..

Được yêu em lần nữa.. Người yêu hỡi…”

Một bài hát song ca của một nam và một nữ. Tiếp đến một giọng nữ…

“Em vẫn luôn tự hỏi chính mình..

Rằng chia tay với anh.. Là một quyết định sai hay đúng..

Không gian như vỡ tan.. Hạnh phúc đang dần phai nhoà..

Nhẹ quay lưng nhìn tháng ngày.. Mình đã tay trong tay…

Quá khứ như cơn mưa.. Nhói đau vô bờ..

Giờ em một mình bơ vơi..

Khoảnh khắc em quay đi.. Sao anh lạnh lùng đến thế..

Anh nói em nghe đi.. Dẫu chỉ thầm thì rằng anh cần em mọi khi..

Vì tình yêu thì không đúng sai gì..

Buồn làm chi để đêm đêm kí ức hoen bờ mi…”

Là bài hát Nếu Như Ta Cách Xa. Cô chợt thấy bài hát này giống cô và anh. Nhưng rồi cô bật cười tự chế nhạo bản thân. Cô và anh đã cách xa rồi đâu… Ngày ấy cô quay lưng đi, nếu như anh gọi, cô sẽ đứng lại. Vậy mà anh lạnh lùng đến thế… Đúng thật tình yêu thì không có đúng hay sai thật… Mặc dù có lẽ là cô sai… Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, cô vẫn sẽ lựa chọn như thế. Vì cô không có quyền làm khác được…

Chương 4: Anh Đã Có Bạn Gái…

Chương 4: Anh Đã Có “Bạn Gái”…

Cô đang mải mê đuổi theo những suy nghĩ về lời bài hát thì Hạ Lâm gọi.

-Diệu Phương, cậu sao thế? Sao thừ người ra vậy?-Hạ Lâm lo lắng.

-À.. không!-Cô cười.-Chúng ta lựa đồ!

-Hai người lựa đồ thoải mái đi!-Dương Thắng cười.-Hôm nay anh sẽ trả!

-Đâu có được!-Hạ Lâm cao mày.-Ngày nào anh thế! Em có tay có chân, sẽ tự lo cho mình được!

-Anh lo cho em không phải là không phải miễn phí đâu!-Dương Thắng cười.-Anh chờ em trả nợ.

-Anh…-Sao lúc nào Hạ Lâm này cũng bị làm cho tức vậy.

-Lấy anh là trả hết nợ!-Dương Thắng cười.

Hạ Lâm liên tục đánh vào ngực Dương Thắng. Lúc đầu trong đầu Diệu Phương lại chợt nhớ về một lời nói, một giọng nói ấm áp.

-“Sao em lúc nào cũng không nhận sự giúp đỡ của anh vậy chứ? Là anh tình nguyện!! Huống hồ chi anh cũng đâu giúp em miễn phí, anh sẽ tính nợ!! Sao này em chỉ cần lấy anh là em đã trả hết nợ cho anh rồi!”

Cả đời này có lẽ cô không có cơ hội để trả nợ cho anh! Đành hẹn anh kiếp sau!

-Hey, Khắc Huy, cậu đi đâu vậy?

Một chàng trai với hình dáng quen thuộc, đang khoác tay một cô gái rất xinh đẹp. Cô nhìn anh chợt cảm thấy tim nhói. Là anh, đúng là anh rồi, là Khắc Huy, nhưng người bên cạnh anh…

-Chào!-Khắc Huy nhìn Dương Thắng.

-Chào anh!-Cô gái nhìn Dương Thắng nhẹ nhàng chào.-Em là Ngọc Thy, bạn gái của Khắc Huy.

Vừa nghe xong cơ thể cô dường như bất động. Anh đã có bạn gái! Dương Thắng và Hạ Lâm nhìn Khắc Huy như muốn xác nhận lại. Anh không phủ nhận, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là xác nhận.

-Vậy chiều nay, cậu sẽ đến?

-Ừ.-Khắc Huy nhìn chằm chằm vào Diệu Phương.

Cô lấy lại bình tĩnh. Chẳng phải cô biết rõ là anh sẽ có bạn gái mới rồi sao? Chẳng phải đã chuẩn bị tâm lí, nếu như anh trở về sẽ làm bạn bình thường với anh sao? Đứng trước anh, mọi chuẩn bị của cô dường như vụt mất.

-Đi trước!-Khắc Huy nói.

Khắc Huy vẫn khoác tay cùng Ngọc Thy, nhanh chống bước ra ngoài xe. Sau khi vào xe hơi riêng của mình, anh nhắm mắt tựa đầu vào ghế.

-Cô không có đủ tư cách làm bạn gái