Polaroid
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322143

Bình chọn: 7.00/10/214 lượt.

y tim đau nhói. Còn Khâm Đồng? Khâm Đồng nợ ai? Nợ thần chết ư? Nếu chưa chết cục diện này thay đổi thế nào?

Sau bữa cơm, còn sớm Linh San chẳng muốn về chung cư với một tâm trạng rối rắm như vậy, nàng không muốn gặp lại Bằng Phi, nên đề nghị với Nhiếp Sanh đi phòng trà nghe nhạc. họ chọn quá cà phê “Mùa thu” đây là một quán mới mở, bàn sắp một cách rất nghệ thuật, rất thích hợp cho lứa đôi, nên quán rất đông khách. Nhạc rất hay, nhưng San không làm sao thưởng thức nổi, vì trong đầu nàng đang có hình ảnh của Bằng Phi ngồi một mình trong phòng khách với điếu thuốc. Một ca sĩ nổi tiếng bước ra, với một bản nhạc buồn:

“Nhìn nhau không muốn, xa nhau không đành, chỉ có nước mắt.

Gặp nhau chẳng dễ, xa nhau lại buồn, cuộc đời lại đuổi bắt nhau thôi…

Lắng nghe lời hát, Linh San chợt thấy xúc động, cô ca sĩ trẻ chỉ khoảng trên hai mươi, có thân hình tuyệt mỹ.

” Xuân đến chẳng có tin, xuân đi hoài mong đợi, gởi lời người tình, nhơ ùchăng lời hẹn cũ…”

Càng nghe Linh San càng thấy bối rối. Tại sao ta lại ghen với đóa hoa đã tàn. Linh San quay sang nhìn Nhiếp Sanh.

– Mấy giờ rồi anh?

Nhiếp Sanh nhìn đồng hồ.

– Gần 12 giờ khuya.

Linh San đứng bật dậy.

– Khuya quá em phải về.

Nhiếp Sanh đứng dậy tính tiền xong, cùng Linh San ra khỏi phòng trà, họ yên lặng đi bên nhau mãi đến lúc về đến chung cư Linh San mới nói:

– Thôi chào anh nhé.

Nàng vội vã bước vào cầu thang máy nhấn nút lầu tự Linh San chợt thấy mình có lỗi rất nhiều với Nhiếp Sanh. Nhưng sự hối hận chỉ thoáng qua, rồi lòng Linh San lại nóng như lửa đốt, tiếng nhạc cô ca sĩ ban nãy vang lời trách móc. Thang ngừng lại, Linh San vội vã bước ra, nàng nhìn cửa sổ 4A rồi cửa sổ 4D, cả hai đều khép kín. Linh San phân vân, nàng không biết chọn cánh cửa nào, nhưng cuối cùng tình cảm đã chiến thắng.

Đứng trước cửa 4Ạ Linh San chần chờ một chút rồi mới bấm chuông. Cửa mở Bằng Phi đối diện với Linh San. Đôi mắt buồn lặng lẽ, Linh San nói một cách yếu ớt:

– Anh…anh không mời em vào nhà…..?

Bằng Phi không nói chỉ đứng nép qua một bên. Linh San bước vào nghe thấy tiếng Bằng Phi khép cửa lại, nàng quay sang. Phi không đi về phía nàng mà đi về phía tủ rượu, chai rượu đã cạn, chứng tỏ đây không phải là ly rượu thứ nhất.

– Anh lại uống rượu?

Phi không trả lời bưng ly rượu đi về phía sa lông ngồi vào ghế mới hỏi:

– Chơi có vui không?

Linh San ngồi ghế đối diện.

– Em không định thất hẹn, chỉ vì gặp một điều ngoài ý muốn….

Bằng Phi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nước rượu văng tung toé.

– Em khỏi giải thích. Ở cái vị trí của anh, anh hiểu rất rõ, lúc nào em buồn thì em dùng anh để lấp khoảng trống, bao giờ em vui thì lại ném anh vào tủ lạnh, anh chỉ là một trong số người bạn trai của em, anh biết em rất coi thường anh, em chỉ coi anh như một thứ thú tiêu khiển.

Linh San mở to mắt mắt kinh ngạc nhìn Phị Một sự hiểu lầm đau đớn nàng nghẹn lời:

– Anh đừng vội nói vậy hãy nghe em nói, không giống như điều anh tưởng đâu, em không bao giờ đem anh ra làm trò đùa…

Bằng Phi nốc cạn ly rượu rồi tiếp:

– Thôi đừng giải thích anh không muốn nghe đâu.Em có biết không, hôm nay hãng tăng ca năm sáu trăm công nhân đang vất vả với công việc, có một chiếc nồi hơi bị hư, đúng ra anh phải đưa kỹ sư đến đấy sửa chữa, nhưng vì nhớ em, nhớ cái hẹn lúc 6 giờ suýt tí anh đã bị điện giật chết, lúc năm giờ lò chưa sửa chữa xong, phòng nghiệp vụ lại cho biết nếu không hoàn tất việc trong ngày hôm nay thì sẽ bị thiệt hại một triệu đô la, nhưng anh nói với họ anh có việc cần gấp một công việc quan trọng hơn cả trong đời mình, anh phải về. Thế là anh lái xe chạy như bay về đây, bé Sở Sở nói cho anh biết khoảng gần 6 giờ em đã bỏ về, anh bảo cô Hương qua nhà em thì nghe Thúy Liên nói em đã đi chơi với bạn em và anh đợi mãi đến nửa đêm như thế này, hẳn em đi chơi vui lắm? Hoặc là chưa đủ vui nên em phải đến đây tìm anh khuây khỏa.

Linh San yên lặng nhìn Bằng Phi, nàng ngỡ ngàng như bị tạt một gáo nước lạnh và không biết phải nói hay đính chánh thế nào. Bằng Phi đứng lên bước tới tủ rượu, định rót thêm. Linh San vội vã chạy theo giựt cái ly:

– Anh không có quyền uống thêm, anh đã uống nhiều lắm rồi.

– Chuyện đó có dính dáng tới em đâu?

Linh San nói mà mắt nhòa lệ:

– Sao lại không? Anh uống rượu chỉ tự dằn vặt mình, chỉ để làm nư với em, anh tưởng lúc nào anh cũng hay cũng giỏi. Tại sao anh không hỏi nguyên nhân tại sao em không đợi anh mà bỏ đi như vậy?

Bằng Phi nhướng mày nói:

– Tôi cần gì phải hỏi? Tôi bị người ta bỏ rơi thế này chưa đủ sao? Còn phải hỏi cho quê mặt? Tránh ra cho tôi rót rượu vào.

Linh San vẫn cố chấp giữ lấy miệng ly:

– Không, anh phải nghe tôi giải thích. Anh phải nghe.

Bằng Phi đỏ mặt hét:

– Tôi không muốn nghe. Trước kia tôi đã từng đợi một người con gái.

Linh San tiếp lời không để cho Bằng Phi nói:

– Lúc cô ta vừa mới 15 tuổi, đợi đến lúc cô ấy lớn. Anh đã đợi bao nhiêu năm thì được, vậy mà buổi tối nay chỉ đợi có mấy tiếng đồng hồ mà anh nổi nóng.

Mắt Bằng Phi trừng lớn:

– Em nói cái gì? Em nói thế là sao? Em vẫn muốn tôi đợi, em muốn hành hạ tôi, em muốn l