Insane
Điên

Điên

Tác giả: Húy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322661

Bình chọn: 8.5.00/10/266 lượt.

sao lại bị đổi vai, tôi biết trả lời thế nào? Chả lẽ lại bảo vì ông chủ không hài lòng với bản lĩnh giường chiếu của tôi, nên mới bị người ta cho rớt?”

“Em đúng là bị anh chiều quá hoá hư rồi, động một tí là nói năng bậy bạ!” Lương Cảnh Phàm đanh mặt lại: “Em cứ đem chuyện công việc lồng vào chuyện tình cảm, có phải ám chỉ rằng, từ trước tới nay em chỉ coi anh là hòn đá lót chân?”

Trái tim An An bất chợt giống hệt như khoảnh khắc ở cửa hàng nội thất sáng hôm ấy, lạnh tái tê.

Từ đầu chí cuối anh đều không thèm giải thích cô ả Đào Duyệt Hàm kia là ai, nếu cô ta không phải tình yêu mới, thì vì sao anh không phủ nhận? Nếu như phải, có người tình trong lòng rồi, anh còn mặt mũi dò hỏi vị trí của anh trong lòng bà đây ư?

“Hòn đá lót chân? Lương Cảnh Phàm, anh vỗ ngực hỏi lại mình xem, anh có làm tròn tác dụng của một hòn đá lót chân không?”

Gương mặt An An ngập tràn vẻ lạnh lẽo, trong mắt Lương Cảnh Phàm, vẻ mặt của cô quá đỗi vô tình, hoặc có lẽ từ trước đến nay đều hững hờ như vậy, anh ta khó nhịn nổi, bèn cười châm biếm: “Không phải tôi không có tác dụng, mà là em không tự hiểu lấy, em tưởng bất cứ ả hạng ba nào lên giường với tôi một năm cũng có thể nhảy lên hạng hai sao?”

Vẻ trào phúng trong mắt An An thoắt biến đổi: “Nói vậy tôi còn phải cảm tạ anh phá lệ khai ân? Mẹ kiếp, Lương Cảnh Phàm, anh cũng quá coi trọng mình rồi! Bà đây lúc trước đúng là mắt mù, anh đúng là đồ không bằng cầm thú!”

Lương Cảnh Phàm vỗ “rầm” lên bàn, giọng nói toát đầy vẻ đè nén âm trầm: “An An, đừng tưởng em theo tôi một năm là có thể tùy tiện làm càn, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho em, nhưng không phải mãi mãi đều như thế.”

Tính cách Lương Cảnh Phàm luôn luôn trầm ổn, kín đáo, ngay từ đầu, ở trước mặt anh ta, An An luôn thoải mái bộc lộ tính tình, cho nên thời gian dài như vậy, cô hễ tức là phát hỏa, còn anh ta đa số đều dung túng, ít khi trách cứ.

Nhưng hôm nay cuối cùng chỉ vì Đào Duyệt Hàm, anh ta lại nói, anh ta có thể dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng không thể mãi mãi.

Người cứng cỏi quả quyết như An An, nghe anh ta nói vậy, chỉ biết trợn mắt nhìn lại, không thốt nên lời.

“Lương tổng…” Cửa phòng làm việc bị mở ra, không khí trong phòng vô cùng áp lực, Lisa hiếm khi rụt rè: “Tôi tới rồi…”

Lương Cảnh Phàm nhăn mặt, thấy là Lisa, bèn giãn ra đôi chút, mặt mày mệt mỏi, phất tay nói: “Cô đưa cô ấy về đi.”

Lisa kéo An An ra ngoài, cả đoạn đường không nói chuyện câu nào, cho tới lúc xuống cầu thang, Lisa mới đẩy nhẹ cô: “Em đừngnhư vậy nữa, người khác nhìn thấy lại tưởng chị ức hiếp em!”

An An không phải không muốn nói, mà sợ vừa mở lời liền rơi nước mắt, Lisa đẩy nhẹ khiến cô khó khăn lắm mới nhịn nổi lại định tuôn trào, bèn vội vã ôm chầm lấy Lisa.

Lát sau, tâm trạng tạm lắng xuống, cô mới cúi đầu chửi: “Lão nương đúng là mù rồi!”

Lisa ôm cô, vỗ nhẹ, hít một hơi sâu: “Nhãn lực thế nào không quan trọng, chỉ cần đừng động tâm là được.”

An An nhất thời không tiếp lời.

Lisa buông cô ra, thoải mái lên tiếng: “Thực ra vai nữ phụ cũng không phải không tốt, dù gì em cũng được tham gia bộ phim đó.”

“Nữ phụ cũng được?” An An nhướng mắt nhìn chị ta: “Nữ phụ so với nữ chính chỉ được xuất hiện có phân nửa, chỉ tưởng em chưa đọc kịch bản mà lừa em hả?”

“Bà cô của tôi ơi.” Lisa đỡ trán thốt: “Hôm nay em nổi điên đến mức này, nhưng có thật sự biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào không? Không phải vì vai diễn của em bị chuyển thành nữ phụ, mà là ngay từ đầu em đã tìm không đúng vị trí rồi.”

“Đạo diễn Triệu là người thế nào chứ, tác phẩm “Thủ” trước đó, 3/4 kinh phí đều do ông ta tự bỏ vốn. Ông ta có tiền, nên tấtt hảy đều do ông ta định đoạt, huống chi là việc tuyển diễn viên? Minh tinh thì vô số, nhưng ông ta không thích, ông ta lại chọn người ít tiếng tăm như em, nhưng số người ít tiếng tăm còn nhiều hơn so với người có danh tiếng, đạo diễn Triệu có thể tuyển em, thì dù vào vai nữ phụ cũng tốt lắm rồi.”

An An toan cãi lại, Lisa liền phất tay ngăn cản: “Chị biết em định bảo em vốn có cơ hội nhận vai nữ chính, thế nhưng em vào nghề cũng mấy năm rồi, kẻ có thể khiến ông ta đã công bố trước giới truyền thông rồi lại đổi ý lại có thể là người hoàn toàn mới sao? Đào Duyệt Hàm và Lương Cảnh Phàm quan hệ chưa sâu, nhưng bối cảnh của cô ta chắc chắn không nhỏ như em tưởng, đứng trước lợi ích, Triệu Minh Nghĩa lại thèm đoái hoài đến em?”

Đạo lý này An An đương nhiên hiểu rõ, chưa nói tới chuyện Triệu Minh Nghĩa được lợi gì, chỉ với mối quan hệ giữa ông ta và Lương Cảnh Phàm, ông ta có thể khiến mình được vai chính, thì cũng có thể kéo mình xuống, đưa kẻ khác lên.

Thấy cô không đáp trả, Lisa nghiêm túc tiếp lời: “Ngoại trừ nguyên nhân Đào Duyệt Hàm, em cũng nên nhìn lại chính mình đi.”

“Lý do em chỉ có thể nhận vai nữ phụ, bối cảnh không bằng người ta chỉ là một phần, chủ yếu do bản thân em chẳng có thành tích gì cả. Em đi theo Lương Cảnh Phàm một năm, đáng lẽ phải nổi tiếng từ lâu rồi, nhưng em xem em đạt được gì? Nếu em tóm chắc cơ hội, thời gian một năm qua cũng đủ để em được tự do lựa chọn kịch bản, chọn vai diễn rồi.”

An An bình tĩnh nhìn