Diễm tình tiểu thiên hậu

Diễm tình tiểu thiên hậu

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325732

Bình chọn: 9.5.00/10/573 lượt.

iệc cật lực đấy.

Thiên Phụng ngầm quan sát Hiểu Khê, bất chợt hỏi: “Cô có nghĩ tôi đang làm khó cô không?”. Hiểu Khê vội vã lắc đầu: “Sao tôi lại nghĩ thế chứ? Có phải vì cô mới đến phòng Kế hoạch, chưa quen với mọi người, ngại nhờ người khác mới nhờ đến tôi không?”. Thiên Phụng mặt hơi đỏ ửng, hỏi lại: “Cô nghĩ như vậy sao?”. Hiểu Khê gật đầu, vui vẻ nói: “Cô Dương à, tôi rất sẵn lòng giúp cô. Nhưng mai là Giáng sinh rồi. Nếu cô còn hồ sơ muốn đánh, có thể để hai hôm sau không?”. Thiên Phụng cười: “Cô định đi mua quà Giáng sinh sau giờ làm phải không?”. Hiểu Khê ngượng ngùng, thú thật: “Vâng, tôi muốn mua quà tặng bạn trai nhưng mãi chưa mua được”. Thiên Phụng cười, động viên: “Ừ, vậy cô cứ đi đi, hôm nay nghỉ cũng được… Khoan đã”.

Khi Hiểu Khê quay lại, Thiên Phụng giúi cho cô một phong bì khá dày. Thấy cô có vẻ kinh ngạc, Thiên Phụng giải thích: “Cô yên tâm, tôi trả công cho cô đúng giá trên thị trường. Cô thử xem đã đủ mua món quà Giáng sinh chưa? Nếu chưa đủ, tôi có thể ứng trước cho cô vì còn rất nhiều hồ sơ chờ cô đánh máy”. Hiểu Khê cảm động, lúng búng: “Cám ơn cô…” rồi đi ra. Tới trước cổng công ty, cô sung sướng ngẩn ra mãi. Chao ôi, thế là mình cũng đủ tiền mua quà Giáng Sinh tặng Lưu Băng rồi.

Tập 1 – Chương 09

CHƯƠNG 9

“Hiểu Khê…”

“Hiểu Khê, em tỉnh lại đi…”. Trong hôn mê, cô chỉ nghe thấy có tiếng người cứ réo rắt gọi cô.

Nhưng cô lại không hề muốn tỉnh lại, vì biết được nếu tỉnh lại, cô sẽ đối mặt với muôn vàn sự việc mà cô không muốn xảy ra, nhưng cũng không thế trốn tránh được. Chúng như một ngọn núi cao đè nặng lên ngực cô, làm cô như không thở nổi. Thế là Hiểu Khê cứ nằm đó, mắt nhắm nghiền. Cứ vậy đi sẽ tốt hơn. Để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn. Đôi mắt cô nhắm chặt.

Một đôi tay mát rượi nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, nhè nhẹ để lên bờ môi của mình: “Xin lỗi em, anh không hề nhận ra được rằng em đang bị sốt. Em bị sốt nặng đến như vậy… Anh cứ tưởng em đang giận anh, bởi thế mà sắc mặt mới…”. “Em khó chịu lắm phải không? Sốt cao đến như thế, lại phải chứng kiến bao nhiêu là việc làm em không vui… Em không chịu tỉnh lại. Chắc chắn là vì em đang giận anh…”. Đôi môi của Lưu Băng do dự hôn lên những ngón tay bắt đầu cử động của cô: “Anh lúc nào cũng nghĩ… em là một cô bé ngốc nghếch”. Thân người cô cũng bắt đầu động đậy.

Giọng cười đau khổ của anh vẫn nói tiếp: “Tại sao em lại theo anh nhỉ? Anh đem lại cho anh quá nhiều đau khổ, những việc anh làm đều khiến em không vui… “. Giọng nói yếu ớt được phát ra từ đôi môi khô ran của cô: “Nói… bậy…”

Cuối cùng Hiểu Khê cũng mở đôi mắt nặng nhọc, chậm chạp nhìn Lưu Băng đang ngồi bên cạnh giường mình. Tinh thần anh suy sụp, gương mặt xanh xao, trông đến não lòng. Cô dịu dàng vuốt gương mặt anh, lo lắng hỏi: “Sao anh lại ốm đến thế này? Có phải anh đang bị bệnh không?”

“Hiểu Khê!”, Lưu Băng ruột đau như cắt, “Em có giận anh không? Vì anh mà em ra nông nỗi này. Vì anh mà sự việc trở nên tồi tệ. Sao em vẫn có thể bình thản như thế được?”. Những ngón tay gầy gò của cô trượt dài trên gò má của anh.

Cô cười nhẹ: “Anh có biết không, cứ mỗi khi nhìn thấy anh thế này em lại thấy lòng đau nhói. Sự lạnh lùng, đau khổ, vùng vẫy, cô đơn của anh đã như một lưỡi dao sắc, cứ cứa thẳng vào trái tim em. Em chỉ muốn ôm choàng lấy anh, sưởi ấm cho anh, muốn anh được hạnh phúc, muốn được làm tất cả vì anh, chỉ cần anh vui vẻ”.

“Hiểu Khê!”, Lưu Băng không kìm chế được, ôm chầm lấy cô. Anh ôm cô chặt đến nỗi cô không thở nổi. Giọng nói của anh run lên: “Anh… anh… có xứng đáng không em?”. Hiểu Khê nghe thấy mùi hương dịu dàng từ cơ thể của anh: “Em chưa bao giờ nghĩ về việc anh có xứng đáng hay không. Em chỉ biết tất cả mọi điều em dành cho anh đều xuất phát từ trái tim chân thành nhất”.

Cô ngước nhìn anh, yếu ớt nói: “Có thể do kiếp trước em đã nợ anh, nên kiếp này phải trả”. Lưu Băng thở một hơi dài, rồi ôm cô chặt hơn: “Em có thể mãi mãi yêu anh không? Em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh không?”. Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Vậy thì em cần phải xem xét…”. Lưu Băng cuống lên: “Xem gì hả em?”. Hiểu Khê nháy mắt tinh nghịch, đáp: “Xem em có thương em không?”. Nói xong, cô vươn tay kéo cổ áo của anh lại.

Hạt pha lê trong suốt trên sợi dây chuyền trên cổ Lưu Băng phát lên những ánh sáng thần diệu, dịu dàng lan tỏa bốn phía, như một linh hồn sống động và uyển chuyển… “Anh vẫn đeo nó à?”, Hiểu Khê nở nụ cười ngọt ngào. Lưu Băng nhìn cô: “Nó là chứng nhân giữa em và anh, dĩ nhiên anh phải đeo nó vĩnh viễn chứ”. Hiểu Khê ngơ ngác: “Chứng nhân?”. Lưu Băng gật đầu: “Đúng thế. Chúng ta đã trao nhau tín vật, xem như đã thề ước trọn đời. Không phải đó là ý nghĩa của sợi dây chuyền này sao?”

Hiểu Khê bất giác nhìn lại sợi dây chuyền Lưu Băng tặng đang đeo trên cổ. Như thế này đã là đính ước rồi sao? Tay cô hơi e dè, như thế thật sao? Cô ngắm gương mặt trước đây trong trắng thơ ngây như viên ngọc pha lê của Lưu Băng, nay đã trở thành một người đàn ông phong độ nhưng hơi xa lạ. Chả lẽ đây là lựa chọn cả đời của cô sao?

Thấy Hiểu Khê nhìn chăm chú Lưu Băng bắt đầu thấy bối rối.


Polaroid