
o rằng anh mất tích rồi không? Mọi người đều đang phát cuồng lên tìm anh đó! Thế mà anh lại trốn ở đây!”
“Anh chết rồi”, Lưu Băng lạnh lùng và châm biếm nói, “Chỉ hận anh không có vận mệnh tốt như thế, số trời đã định phải chịu khổ cả đời trên thế gian này”. “Mục Lưu Băng!”, Minh Hiểu Khê hết sức kinh hãi, nắm lấy đôi tay cứng đơ trên ngực anh. Mưa, lại thổi vào phòng. Lưu Băng đột nhiên bắt đầu ho, ho một trận rồi lại một trận, giống như muốn ói ra vậy. Minh Hiểu Khê buông Lưu Băng ra, đứng dậy bật đèn của phòng khách. Cô nhìn thấy rõ Mục Lưu Băng, nhưng dáng vẻ của anh khiến cô kinh ngạc. Khuôn mặt của Mục Lưu Băng trắng bệch như giấy. Trái lại, đôi mắt sáng đến kì lạ, sáng đến nỗi giống như một ngọn lửa sau cùng đang cháy trong sinh mệnh của anh ta. Đôi môi của anh ta cũng đẹp kì lạ, giống như tất cả màu sắc trong sinh mạng đều tập trung ở đây. Nhưng dáng người của anh ta trái lại rất gầy yếu, gầy yếu đến nỗi khiến người ta phải đau lòng.
Lưu Băng nén ho, né ánh mắt ra hướng khác, khoé môi cong cong như có vẻ chế giễu. Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn anh ta, chân mày chau lại: “Anh đã bệnh rồi phải không?”. Mục Lưu Băng mặc kệ không đáp. Cô đưa tay lên định sờ trán anh, hỏi: “Anh có sốt không đấy?”. Lưu Băng né mặt sang một bên, tránh bàn tay của cô. Hiểu Khê bực bội cắn môi, rồi kiên nhẫn tới đỡ vai của Lưu Băng, giục giã: “Đi, em đưa anh đến bệnh viện”. Lưu Băng lắc đầu, nói với cô, ánh mắt lạnh như băng tuyết: “Việc của anh, không cần em lo”. Hiểu Khê sững sờ ngơ ngẩn không biết nên làm gì, nên nói gì. Ở trước mặt anh, bỗng nhiên cô có cảm giác bất luận mình nói gì, làm gì đều sai cả. Đột nhiên cô thấy mình rất buồn cười.
Mưa nhỏ thổi vào, tạt vào mặt cô, lạnh đến xương tuỷ. Căn phòng này từng là nhà trọ của cô và Lưu Băng. Cô và anh đã từng ở đây vui vẻ, chơi đùa, rơi nước mắt, hôn nhau. Ở đây, cô mãi mãi cũng không quên được hồi ức đẹp này. Nhưng, bây giờ trong mắt anh ấy, cô chỉ là thù hận. Hiểu Khê nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào thịt. Chính cô đã vứt bỏ tất cả, nhưng sao nỗi đau này vẫn khó chấp nhận thế nhỉ? Hiểu Khê nhìn nắm tay mình một lúc rồi ngửa đâu lên, gượng cười với Lưu Băng: “Em chính là Minh Hiểu Khê thích lo chuyện bao đồng nhất trong thiên hạ”.
Trước phòng âm nhạc Hoàng Gia. Hạo Tuyết sốt ruột đi tới đi lui không ngừng: “Trời ơi, chị Hiểu Khê rốt cuộc làm gì thế không biết? Đã nói phải đến sớm cơ mà, sao bây giờ còn chưa đến?”. Tiểu Tuyền đứng dựa lưng vào cột đá lớn màu đen, im lặng. Trời vẫn lác đác mưa. Hạo Tuyết quay lại, la lên: “Chị Tiểu Tuyền, sao chị không nói gì? Chị có sốt ruột không?”. Tiểu Tuyền liếc nhìn Hạo Tuyết lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là chị sốt ruột nhưng…”. Hạo Tuyết nghe mãi vẫn không hiểu, liền hỏi lại: “Sao cơ, chị nói gì? Không biết chị Hiểu Khê có đến kịp không nhỉ?”. Tiểu Tuyền vẫn im lặng không đáp. Hạo Tuyết sốt ruột lại hỏi tiếp: “Theo chị, chị Hiểu Khê chạy đi đâu mà vội thế?”
Tiểu Tuyền nheo nheo mắt, nói dứt khoát: “Chỉ có một người có thể làm Hiểu Khê phải chạy đi mà không kịp suy nghĩ gì”. Hạo Tuyết kinh ngạc: “Chị nói là… Mục Lưu Băng sao?”. Tiểu Tuyền cười đau khổ, không đáp: “Mục Lưu Băng à? Vậy sao bây giờ? Vậy anh Triệt làm thế nào?”, Đông Hạo Tuyết luống cuống chạy đi trong mưa. Cô bé ngoái đầu lại, nói với Tiểu Tuyền: “Chị vào xem biểu diễn đi, em muốn đi tìm chị Hiểu Khê!”. Tiểu Tuyền kéo Hạo Tuyết lại: “Thôi, cứ đứng ở đây, em đi đâu tìm?”. Hạo Tuyết ấp úng: “Em…”. “Thôi được rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi”, Tiểu Tuyền nói xong, thẩn thờ than thở, “Hạo Tuyết này… chúng ta đều đang giúp anh Triệt… nhưng Mục Lưu Băng cũng quá đơn độc”. Hạo Tuyết ngơ ngác, không rõ chuyện gì. Tiểu Tuyền vẫn lẩm bẩm: “… Tình yêu, rốt cuộc là gì?”
Trong nhà trọ của Hiểu Khê, cô đang ngồi ở phòng khách, tay ôm đầu gối, nhìn Mục Lưu Băng đang ngồi ở bệ cửa sổ: “Anh không nên ngồi ở đó được không? Mưa sẽ làm ướt anh đấy”, cô nói bằng giọng khổ sở. Lưu Băng vẫn ngoan cố ngồi im. Cô nhíu mày lại không biết làm sao, vẫn nài nỉ: “Nếu không đóng cửa sổ lại, anh sẽ bị bệnh đó”. Mục Lưu Băng cố chấp nhếch đôi môi mỏng, chịu đựng những giọt mưa rơi xuống người. Minh Hiểu Khê chịu không nổi, đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ. Nhưng tay cô vừa chạm tới đến cánh cửa sổ đã bị Lưu Băng nắm lấy, hất tay cô ra và nói một cách lạnh lùng: “Đi ra!”. Tay của anh giống như là cái bàn là nóng, khiến cô rụt vội tay về như phải bỏng. Anh đang lên cơn sốt!
Hiểu Khê xót xa, không muốn Lưu Băng làm tổn thương chính mình, liền ra sức giữ chặt anh lại. Tay của anh nóng bỏng, thật khác thường. Hiểu Khê giữ chặt Lưu Băng, khẩn thiết hỏi: “Anh thế nào? Có phải trong người rất khó chịu không? Anh đang bị sốt phải không? Uống thuốc chưa?”. Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt: “Anh nói rồi, không liên quan đến em”. Minh Hiểu Khê dường như không nghe thấy câu nói này của anh. Cô nhìn anh chăm chăm, tay cô đụng phải môi anh. Trời ơi, cái gì thế này? Hoá ra đôi môi Lưu Băng có màu đỏ tươi vì trên đó có máu! Hiểu Khê kêu lên kinh ngạc, nhưng thể có một vật nhọn gì đâm toạc vào thân cô. Cô l