
lá cây kêu rào rạt và lao đi như tên bắn khiến chị Ngà phải buông Chửng em, lùi tuốt ra xa.
Chửng em chẳng tỏ vẻ gì hãi sợ đòn phản kích của anh Ðiền. Nó vừa nhảy nhót tránh né cơn mưa xoài vừa cười hích hích. Trong khi đó, Chửng anh lui cui nhặt những trái xoài đang lăn lông lốc trên mặt đất, miệng không ngừng chọc giận đối thủ:
– Cảm ơn nghen! Ném thêm vài trái nữa đi!
Nhưng cơn mưa xoài đột nhiên chấm dứt. Anh Ðiền chẳng buồn tấn công anh em thằng Chửng nữa, không phải vì xoài trên cây đã hết mà chính vì lũ kiến mỗi lúc mỗi kéo tới đông nghịt khiến hai tay anh phải phủi lia phủi lịa, chẳng đào đâu ra thì giờ để đối phó với hai “thằng quỷ con”.
Nếu lúc đó không có tiếng đằng hắng của ông tôi, có lẽ anh em thằng Chửng sẽ tiếp tục làm tình làm tội anh Ðiền cho đến tối mịt.
Sự xuất hiện bất ngờ của ông tôi làm tụi nó điếng hồn. Chửng em vứt vội cây sào dưới gốc xoài, co giò vọt theo Chửng anh và trong nháy mắt hai đứa biến mất sau hàng rào không còn tăm hơi.
Nhưng dù những kẻ quấy rối đã bỏ chạy, anh Ðiền cũng chẳng làm sao trèo xuống được. Anh cứ loay hoay cả buổi giữa các cành nhánh, mặt nhăn nhó vì đau và vì sợ.
Chị Ngà đứng cách đó không xa, mặt mày đầy lo lắng nhưng không dám lên tiếng. Tôi lại càng câm như thóc. Ðứng lấp ló trong cửa sổ âm thầm chứng kiến nãy giờ, tôi vừa tức cười lại vừa phập phồng sợ bị liên lụy. Trước nay hễ anh em thằng Chửng giở trò gì bất hảo là tôi bị mắng. Lần nào cũng vậy. Chỉ bởi lẽ tụi nó là “bạn quý” của tôi.
Ông tôi từ khi xuất hiện vẫn đứng lẳng lặng ở đầu hè. Sau khi đằng hắng dọa anh em thằng Chửng, ông chẳng nói thêm một lời nào, chỉ chắp tay sau lưng giương mắt nhìn học trò mình đánh nhau với kiến.
Cuối cùng, khi thấy anh Ðiền có nguy cơ bị lũ kiến hung tợn xơi mất xác, ông tôi mới hắng giọng bảo:
– Lần ra ngọn, nhảy xuống mương!
Ông nói ngắn gọn, nhưng anh Ðiền hiểu ngay. Anh lập tức chuyền sang cành cây hướng bắc de về phía bờ mương và thận trọng nhích người đu dần ra ngọn.
Lời mách nước của ông tôi thật sáng suốt. Ðó gần như là lối thoát duy nhất, mặc dù hơi có vẻ mạo hiểm.
Tôi liếc chị Ngà, thấy chị đang hồi hộp áp tay lên ngực trong khi mắt vẫn dán chặt vào sự di động của anh Ðiền, lúc này đã ra gần tới ngọn khiến nhánh cây oằn xuống trông phát ớn. Nhưng chính nhờ vậy mà khoảng cách từ anh Ðiền đến mặt đất thu ngắn một cách đáng kể.
Ðến lúc biết không thể xuống thấp hơn được nữa, anh Ðiền buông tay nhảy đại xuống con mương bên dưới.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy chị Ngà che mặt không dám nhìn. Nhưng tôi thì trông rõ tất cả. Tôi nghe một tiếng “bõm” vang lên đồng thời nước văng tung tóe. Anh Ðiền dường như chẳng xây xát gì. Sau khi nhảy xuống, anh lồm cồm bò dậy ngay và người đầu tiên mà anh đảo mắt nhìn không phải là chị Ngà, mà là ông tôi.
Anh vuốt mặt, sợ sệt nhìn về phía đầu hè. Nhưng ông tôi đã không còn ở đó nữa. Ông tôi dời gót tự lúc nào, ngay cả tôi cũng không hay biết.
Trong khi anh Ðiền thở phào quay lại nở một nụ cười lấm lem bùn đất với chị Ngà thì tôi len lén rời khỏi chỗ nấp. Tôi sợ sau khi quành vào nhà, bắt gặp tôi thập thò bên cửa sổ, ông tôi sẽ tưởng tôi là kẻ đầu têu trong cái trò nghịch tinh nhuốm đầy vẻ hài hước này. Khi đó chắc chắn không chỉ anh Ðiền mà ngay cả tôi cũng trở thành nạn nhân của anh em thằng Chửng và nếu quả như vậy thì thật là oan uổng cho tôi.
Sau vụ anh em Tề Thiên đại náo vườn xoài đó, may làm sao, chẳng ai đả động gì đến tôi.
Lạ nhất là dì Miên. Xưa nay, trước những vụ tương tự như vậy, chẳng bao giờ dì chịu bỏ qua. Bao giờ dì cũng nhân những cơ hội đó lôi tôi ra đứng trước mặt dì rồi bằng giọng lưỡi nghiêm khắc và dọa dẫm của một quan tòa thời trung cổ, dì khăng khăng buộc tôi chặt đứt mối thâm tình mà tôi đã lỡ buộc quá chặt vào với anh em thằng Chửng.
Nhưng lần này dì chẳng một lời trách mắng, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi. Tôi tò mò liếc trộm dì, thấy dì nhìn xa xôi đâu đó ngoài trời, trong đáy mắt lại thấp thoáng mối lo âu hôm nào tôi bắt gặp. Và dường như có một lúc tôi nghe tiếng thở dài của dì khẽ rung lên bên tai và âm thầm tan đi trong gió.
Chị Ngà vẫn tươi cười vui vẻ với tôi như hôm nào ngoài bờ suối. Ðôi mắt chị khi nhìn tôi vẫn lúng liếng và ướt rượt nhưng lòng tôi đã chẳng còn xao xuyến. Chị nhìn tôi nhưng tôi biết không có tôi trong mắt chị. Trong mắt chị chỉ có mái tóc quăn tít của anh Ðiền. Cũng chính vì anh Ðiền mà chị mơ ước trở thành cô giáo trường huyện. Vậy mà tôi cứ tưởng bở. Tôi cứ đinh ninh chị muốn mãi mãi ở lại làng chỉ vì chị không muốn xa tôi và trong rất nhiều ngày tôi đã âm thầm và rạo rực tơ tưởng về điều đó, hệt như một thằng ngốc.
Nỗi tuyệt vọng dìm tôi vào băng giá. Tôi lạnh nhạt với cả chị Ngà lẫn anh Ðiền, dù gần đây được đốt nóng bởi cuộc tình nồng cháy, anh không còn hậm hực với tôi về những gì tôi đã gây ra cho anh trước đây nữa.
Nhưng tôi càng xa lánh anh, anh càng tìm cách lại gần tôi. Dạo này gặp tôi anh hay rủ:
– Trường đi ăn mì với anh không?
– Không! – Tôi đáp, không hiểu anh có biết là tôi đã khám phá ra bí mật c