
ừng măt nhìn về phía cô gái nhân viên rồi tiếp tục nói. “ Tại sao phải làm mấy thứ này?” Giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt đáng sợ của cô khiến đám nhân viên phía sau hoảng sợ vô cùng. Họ không nghĩ một cô gái xinh đẹp như hoa mà lại có tính tình khó chịu đến vậy.
“ Chúng …tôi … không phải … tự ý …” Đám nhân viên lắp bắp không ra lời.
“ Là mẹ bảo bọn họ làm vậy.” Bà Lâm Tử Y từ đằng sau tiến đến, sắc mặt mang theo vẻ hòa nhã thanh lịch, đồng thời làm giảm phần nào nỗi sợ hãi của bọn họ về cô tiểu thư khó tính kia. “Dù sao cũng là đi dự tiệc, cũng nên chăm chút một tí chứ.” Bà cố gắng lấy lòng cô con gái ngỗ ngược của mình.
Nhìn vẻ mặt mama vừa mang nét cười quyến rũ, vừa mang theo vẻ mờ ám khiến cô cảm thấy có hơi chút lạ lẫm. “Cần gì phải làm vậy. Con không thích trang điểm.” Cô thẳng thừng từ chối. Dù sao cũng chỉ là đến đó dò la tin tức nên không cần quá ăn diện làm gì cả.
“ Con nói vậy là sao? Phải nên làm đẹp một chút mới không mất mặt ba mẹ và anh trai con chứ. Đến đó, nhỡ đâu con lại gặp được đối tượng ưng ý để quen biết thì sao.” Câu nói của mama khiến Nhược Tuyết có chút tức giận. Chẳng phải mẹ đã biết là cô và Hạ Lâm có quan hệ rồi, vậy lại còn cố tình nói như thế. Thật khiến cô tức chết.
“ Không nói chuyện đó nữa. Nếu muốn thì làm mau lên. Con chỉ đợi đúng 20 phút.” Cô lập tức ngắt đứt cuộc nói chuyện giữa mình và mẹ, cô không muốn mẹ lại lôi chuyện giữa cô và Hạ Lâm ra để nói nữa. Đám nhân viên nghe thấy vậy liền lập tức bắt tay vào làm ngay tức khắc, họ chỉ sợ làm mất lòng cô gái đáng sợ đang ngồi tại đây mà thôi.
******************************
“ Anh không nghĩ là em chấp nhận đến đây.” Diệp Giang Nam bày ra bộ mặt khó tin để nhìn cô. Anh cũng không ngờ rằng cô em khó tính này lại bị papa và mama bắt có mặt tại nơi này.
“ Anh đừng nói nữa, em sắp chết vì buồn ngủ đây. Có nhìn thấy mấy đám người kia đang nhìn chúng ta không? Bọn chúng nghĩ đây là vườn bách thú hay sao mà lại nhìn người khác như vậy chứ.” Tiểu Tuyết bực mình, ánh mắt tức giận bắn liên tiếp về phía đám người đang đứng tụ tập trong bữa tiệc kia.
“ Thế em không thấy Tiểu Phong đang đứng giữa đám người đó sao? Chắc hẳn bọn họ là bạn nó.” Giang Nam nhìn về đám người đang đứng đó, ánh mắt cũng không vừa lòng. Anh thực sự không thích có người khác lại nhìn Tiểu Tuyết Nhi như vậy, đặc biệt là đàn ông. Trông anh mắt bọn họ hau háu nhìn cô thực khiến anh lên máu mà muốn xông tới, móc mắt chúng ra.
Nhược Tuyết kiêu ngạo quay đi hướng khác để tránh ánh mắt của đám người kia. Giang Nam cũng bám sát theo cùng như một hộ vệ trung thành, anh quyết tâm sẽ phá hỏng hết ý đồ của đám đàn ông trong bữa tiệc muốn tiếp cận em gái mình. Dáng vẻ tuyệt đẹp của hai anh em nhà họ Diệp thực thu hút đám người tại bữa tiệc. Họ ngây ngốc ngắm nhìn hai người họ như ngắm những hoàng tử và công chúa xinh đẹp bước ra từ câu chuyện cổ tích.
“ Diệp tiểu thư, Lăng gia gia muốn gặp cô.” Một nhân viên bồi bàn ở đó bước tới gần thông báo, ánh mắt anh ta nhìn Tiểu Tuyết thực muốn chảy nước miếng.
“ Bà ấy ở đâu ?” Cô sỗ sàng hỏi lại khiến anh ta kinh ngạc, lần đầu tiên có người dám nói chuyện không có cung kính như vậy với Lăng gia gia. Hiện giờ tâm tình cô đang rất không vui nên chỉ gần gặp được bà nội của Lăng Hạo Thiên, biết được thông tin cần thiết thì sẽ lập tức rời khỏi bữa tiệc chán ngắt này.
“ Anh đi cùng em.” Giang Nam không muốn để mình cô mạo hiểm tại đây. Dù sao thì cũng là Lăng gia, mà anh cũng không ưa một chút nào tên Lăng Hạo Thiên kia cả.
Tay bồi bàn dẫn hai người tới một căn phòng sang trọng, xa hoa. Bên trong được thiết kế bằng khác thứ đồ nội thất theo phong cách phương Tây cổ điển. Chiếc ghế bành lớn được đặt giữa gian phòng, tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng phát ra. Không khí an tĩnh, yên bình của căn phòng này thật khác xa với sự ồn ào, náo nhiệt ở bên dưới kia.
“ Con là Tiểu Tuyết sao? Thật đúng như Thiên Thiên nói, con lớn lên trong rất xinh đẹp.” Lăng gia gia lên tiếng khi cô bước chân vào căn phòng. Vẻ đẹp sang trọng và quý phát của bà thật khiến người khác phải ngưỡng mộ. Dù đã cao tuổi như vậy nhưng trên khuân mặt bà chỉ tồn tại những vết hằn của năm tháng mà không mất đi nét đẹp khi xưa của mình.
“ Chào Lăng gia gia. Cháu là Diệp Nhược Tuyết.” Cô lạnh nhạt trả lời lại. Cô cảm nhận được sự mờ ám trong đáy mắt của Lăng gia gia kia. Giác quan của cô tương đôi nhạy cảm với những điều đó.
“ Kia là Tiểu Nam phải không? Hai đứa càng lớn lại càng xinh đẹp và xuất sắc như vậy, quả là Diệp gia thực có phúc.” Bà lão vẫn cố khen ngợi hai người bằng những lời nói sáo rỗng, mặc dù không thích nhưng họ vẫn mở miệng cười đáp lại.
Một lúc sau, theo lời của Lăng gia gia, Giang Nam lui ra ngoài để cho Tiểu Tuyết và bà ở lại để nói chuyện. Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, cô thực sự không biết bắt đầu từ đâu để hỏi về quá khứ giữa cô và Lăng Hạo Thiên.
“ Chắc bà biết cháu đến đây để làm gì. Cháu muốn biết về quá khứ khi cháu lên năm tuổi. Đã có chuyện gì xảy ra vào thời điểm đó?” Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Ánh mắt kinh ngạc của