
hính.
“ Anh không ở cũng gia đình sao?” Nhược Tuyết vô tư hỏi. Cô đóan đây là phong cách sống của những công tử nhà giàu thường tới tìm những căn nhà riêng để tránh sự quản lí của gia đình.
“ Ừh. Gia đình anh ở bên Mĩ. Anh không có ba nên theo họ mẹ.” Cô bất ngờ ngạc nhiên trước bí mật về gia đình anh, nhưng vẻ mặt bình thản của Hạ Lâm dường như nói lên tất cả, anh không quan tâm đến chuyện mình không có ba.
“ Vậy sao? Nếu thế một mình anh ở trong căn nhà lớn như vậy thì chắc sẽ rất cô đơn.” Thông thường cô không có khiếu an ủi người khác mà chỉ nhọc ngoáy vào nỗi đau của người ta hoặc sẽ lãnh cảm không để ý đến. Nhưng riêng với anh lại khác, vì anh là Tử Hạ Lâm của cô.
“ Nếu thế thì em chuyển tới đây đi. Bà xã không nên để ông xã cô đơn như vậy đúng không?” Hạ Lâm trêu chọc lại cô. Không khí u buồn về gia đình anh đã biến mất, thay vào đó là thời gian hạnh phúc của cả hai khi được ở bên nhau.
******************************
“ Hình như con quên là ta đã nói không được giao du với tên nhóc họ Tử đó đúng không.” Ông Diệp Quang Thành lại bày bột mặt tức giận để chất vấn cô. Phải nói đúng hơn là papa hình như đã quên là cô không muốn người khác quan tâm đến chuyện này rồi thì phải.
“ Anh ấy tên là Tử Hạ Lâm, mà ba cũng đừng có bắt con làm cái này làm cái nọ nữa đi. Thật muốn tức chết ah.” Tiểu Tuyết hiểu được tấm lòng của ba nhưng cô không chấp nhận thái đố kì thị của papa mình dành cho Hạ Lâm như vậy.
Đột nhiên trông thấy một vật lạ trên bàn, cô chụp lấy nhanh lẹ. Phản ứng lạ thường của mama và papa khi cô lấy được chiếc phong bì đó khiến cô càng thêm tò mò.
Đó là chiếc thiệp mời dự kỉ niệm 50 năm thành lập tập đòan Lăng thị và lễ mừng thọ của lão thái thái của Lăng gia. Nhược Tuyết sửng sốt khi nhìn thấy cái tên này. Lăng thị, Lăng gia những cái tên đó đều liên quan đến Lăng Hạo Thiên, tên bệnh thần kinh lần trước nói quen cô trong căn tin, và cùng đồng thời là thủ lĩnh của Thiên Phong hội.
“ Lăng gia? Nhà chúng ta có quen họ sao? Từ trước đến nay con đâu có nghe nói về họ.” Tiểu Tuyết Nghi hoặc hỏi. Cô cảm thấy có chút không bình thường về chuyện này, trước đây tên họ Lăng kia có nói quen cô nhưng đã bị cô phủ nhận. Giờ thiệp mời của nhà họ lại được gửi tới Diệp gia.
“ Àh … Àh … Chuyện này …” Dáng vẻ ấp úng của ba Diệp càng khiến cô thâm sinh nghi ngờ.
“ Mẹ và Hàn Khả Băng, phu nhân của Lăng gia là bạn rất thân. Nên lần này họ có mời gia đình nhà chúng ta đến để dự tiệc lão thái thái.” Má Lâm nhanh chóng cướp lời của papa đẻ nói. Chỉ thấy ông Diệp Quang Thành thở phào nhẹ nhõm sau cô nói của mama thật khiến Tiểu Tuyết không còn lời để nói.
“ Vậy sao? Trước đây con có gặp Lăng Hạo Thiên, cái tên đồng bọn của Tiểu Phong kia, hắn nói con và hắn có quen biết nhau và hỏi con có nhớ hắn không. Nhưng dường như con không nhớ một chút gì về hắn cả.” Sắc mặt khó coi của papa và mama khi nghe câu chuyện của cô thật đáng ngờ.
“ Con có biết hắn sao?” Cô hỏi thử một chút. Ba Diệp nhanh nhẹn trả lời.
“ Đương nhiên là có. Trước đây hai đứa rât thân nhau nhưng sau một trận đánh nhau liền chán ghét rồi không chơi cùng nhau. Từ lần đó, con cũng không tới Lăng gia nữa.”
“ Có chuyện đó ah, sao con không nhớ chút gì nhỉ? Thảo nào tên đó khăng khăng nói có quen con, hóa ra là do trí nhớ kém nên không thể nhớ ra.” Nhược Tuyết cũng hùa theo câu chuyện của papa và mama. Nhưng, cô vẫn không bỏ qua một chút chi tiết kì lạ nào liên quan đến hai người họ. Trực giác mách bảo cô, mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy.
“ Con và hắn chơi với nhau lúc mấy tuổi ah?” Tiểu Tuyết cô moi móc thông tin từ hai người họ. Dưới ánh mắt sắc bén của cô, má Lâm đành phải nói thật.
“ Chơi với nhau từ khi mới lọt lòng cơ. Đến năm con lên 5 tuổi thì hai đứa không chơi với nhau nữa.” Câu nói của mama làm cho cô chợt lạnh người. Kí ức hồi năm tuổi đó cô hòan toàn không nhớ một chút nào. Nhưng những kí ức trước đó khi như cô tranh cướp kẹo với Tiểu Phong năm 4 tuổi khiến hắn ngã xuống hồ, cũng năm đó cô bắt hắn mặc chiếc váy mà mama mua ình rồi đôi quần áo con trai với hắn. Những chuyện đó cô hòan toàn nhớ rõ,chỉ riêng kí ức lúc năm tuổi đó là không có một chút nào. Như thể cô đã mất đi một ohần kí ức nào đó, mà theo như cảm giác hiện tại thì nó có liên quan đến Lăng Hạo Thiên.
Tiểu Tuyết đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, nhịp tim đập liên hồi. Cánh tay cô không tự chủ mà sờ lên phần ngực trái. Trên đó, có một vết sẹo bí ẩn tồn tại, nó giống như Lăng Hạo Thiên, xuất hiện trong cuộc đời cô nhưng lại hòan toàn không cho cô bất cứ cảm giác gì. Cô thật sự muốn tìm ra một chút kí ức có liên quan nhưng mỗi khi nghĩ đến đâu cô như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn dứt, khiến cho suy nghĩ của cô bị dán đoạn. Cô không hiểu được tại sao mình lại có phản ứng kì lạ như vậy nhưng cô chắc chắn một điều, có thể Lăng Hạo Thiên biết về sự kì lạ này.
***************************
Minh Gia là một gia tộc lớn ở Bắc Kinh về lĩnh vực xã hội. Gia đình này có truyền thống về các hoạt động chính trị xã hội lớn ở Trung Quốc như tiểu biểu là ông ngoại c