
ợc Tuyết, nhưng mới chỉ bay được một nửa thì đã bị cánh tay rắn chắc của Hạ Lâm chặn lại.
“ Mặc cái này sao? Đầu chị có vấn đề rồi.” Hạ Lâm nhìn bộ đồ tắm hở hang tới nỗi mặc cũng như không kia mà trừng mắt về phía Black, chắc chắn chị ấy có ý đồ xấu, muốn chọc tức mình.
“ Này Lâm thiếu gia, tôi đưa cho em dâu Sliver yêu quí của tôi mặc. Chứ đâu bảo cậu mặc mà phải phản ứng như vậy.” Nhìn vẻ mặt muốn giết người của White mà Black càng cố tình đùa giỡn.
“ Vậy thì chị tự giữ lấy mà mặc.” Anh liền ném bộ đồ tắm khó coi đó về phía thủ lĩnh rồi quay lại dặn dò Tiểu Tuyết. “ Mặc dù trời mát nhưng nước biển đêm khá lạnh, em không cần theo bọn họ. Ở trên bờ là được!”
Đám người của HELL thấy vậy liền bĩu môi chế giễu:
“ Này đừng có làm như chúng tôi là người ngoài hành tinh vậy!” Blue lên tiếng.
“ Sliver sẽ không cảm lạnh bởi chút nước này đâu.” Amber lắc đầu nhìn dáng vẻ giả bộ ngoan ngõan của Nhược Tuyết.
“ Này, đừng có quản Sliver của bọn ta như vậy nha!” Green ra mặt nạt nổ White. Anh ta nhanh chóng hướng về phía Tiểu Tuyết dụ dỗ. “Em thấy đó, chưa kết hôn mà tên này đã quản em vậy rồi, tốt nhất là theo anh đây …”
Phịch… Green đã nhận trọn một cú đạp của Hạ Lâm rồi đâm mặt xuống cát. Đó là hậu quả khi dám dụ dỗ Tuyết Nhi của anh. Tiếng cười man rợ của đám người đó lại vang lên, anh không khách khí mà ôm Nhược Tuyết về phía khác, chỉ sợ đứng đó thêm một lúc nữa cô lại nổi máu ham chơi thì sẽ khổ.
“ Thủ lĩnh chỉ chuẩn bị đồ cho đám con gái. Thế bọn ta thì làm sao đây.” Brown cay cú vì không được xuống dưới biển chơi, bơi dưới làn nước biển mát lạnh đen ngòm kia cũng có cái thú vị của nó.
“ Chi bằng ngươi tự nghĩ đi.” Yellow trêu chọc. Nhưng, cô không ngờ rằng tên mặt dày kia lại có thể ung dung tự tại, lột sạch quần áo ra và chỉ để lại duy nhất một chiếc underwear ?!
Tiếng hét của cô vang va, Brown đã không biết xấu hổ mà còn thúc giục mấy tên biến thái gần đó làm theo mình. Cuối cùng, bãi biển chỉ còn lại tiếng la thét thất thanh của đám con gái, còn mấy tên biến thái đang trình diễn màn thóat y miễn phí kia cười ha hả vì sung sướng. Bọn họ đang múa thóat y tập thể giống mấy cô nàng vũ công trong pub. Trông thật bệnh hoạn và biến thái.
Hạ Lâm lắc đầu nhìn về đám người bát nháo phía xa, một bàn tay anh vẫn đang che mắt Tuyết Nhi, để tránh đôi mắt đáng yêu kia của cô bị đám người điên cuồng kia làm hỏng.
Chương 31 Rắc rối
Chương 31: Rắc rối
Sau một đêm chơi đến mệt muốn chết, Tuyết Nhi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu lắng trong vòng tay ấm áp của Hạ Lâm. Tuy là hình thức có phần mờ ám nhưng tuyệt nhiên giữa hai người không xảy ra một chút chuyện cấm thiếu nhi nào ngoài nụ hôn tự khẳng định mình của anh ngoài bờ biển tối hôm qua.
Mặt trời đã dần lên cao, đám người của HELL đã biến đi mất dạng, trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn mỗi Nhược Tuyết và Hạ Lâm vẫn đang say giấc nồng.
“ Tuyết Nhi, dậy ăn sáng nào!” Anh đánh thức cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn vậy, chìm trong trạng thái ngủ.
“ Dậy nào, con mèo lười!” Anh thử dùng bằng mọi cách lấy tóc chọc vào mũi cô, cù léc hay thậm chí là bóp mũi khiến cô không thở nổi nhưng dường như mọi thứ đầu vô dụng.
Chán nản, anh bước ra gian nhà chính của khu biệt thự. Chiếc piano màu trắng xin đẹp được đặt sát cửa sổ như đang thu hút anh. Ngon tay dài, cứng cáp của anh lướt trên mặt phím trơn nhẵn của chiếc đàn, âm thanh tinh túy phát ra nghe thật sự rất hay. Đột nhiên, cảm hứng dâng trào, Hạ Lâm nhớ đến một giai điệu quen thuộc trước đây anh đã từng đàn. Bản nhạc “Way back into love” vang vọng khắp khu biệt thự, anh hi vọng rằng có thể đánh thức được Tiểu Tuyết lười biếng kia bằng bản nhạc ngọt ngào này.
Nhưng, bản nhạc kết thúc mà người thì vẫn chưa dậy. Anh cười một cách thất bại rồi tự hạ quyết tâm vào đánh thức cô dậy một lần nữa. Nhưng, lần này, chân chưa bước tới cửa phòng ngủ mà tim anh suýt nữa rụng ra ngoài vì nghe phải âm thanh rùng rợn của bản nhạc rock phát ra từ điện thoại của Nhược Tuyết. Tiếng trống, ghita và tiếng gào thét điên cuồng trong bài hát kia có vẻ hữu dụng hơn là mấy cách đánh thức của anh.
Diệp Nhược Tuyết bật người dậy, đôi tay bé nhỏ mò loạn xạ trên giường để tìm chiếc điện thoại. Mái tóc bù xù kia, đôi mắt lơ đơ, khuân mặt ngái ngủ của cô đều rơi trọn vào tầm mắt của Hạ Lâm, anh không nghĩ đến dáng vẻ của cô lúc thức dậy lại đáng yêu đến vậy. Đến khi tìm được chiếc điện thoại, tắt được nhạc. Tiểu Tuyết lại gieo mình nằm ập xuống giường, ánh mắt cô hướng nhìn ra cửa.
“ Good morning!” Đôi tay bé nhỏ của cô còn vẫy vẫy, nhưng mắt nhìn đã nhắm nghiền. Dáng vẻ ham ngủ của Tuyết Nhi chứng tỏ đêm qua cô ấy còn chơi đùa với Red và Purple rất lâu rồi mới đi ngủ.
“ Mèo lười! Dậy nào …” Anh nhẹ giọng đánh thức cô. “ Giờ em nên chào là Good noon thì đúng hơn.” Đã là 10h trưa rồi mà vẫn có thể chào buổi sáng được. Cô thật không có khái niệm và giờ giấc.
Mặc dù cô vẫn không muốn dậy nhưng bị Hạ Lâm thúc ép rồi tự anh phải bế cô vào nhà tắm, tự vệ sinh cá nhân giúp cô. Cả buối sáng hôm ấy cô không phải động tay vào một vi