
t mấy cái ảnh của hoa khôi trường ta đó.” Một đứa trong lớp hô to thông báo. Không ngờ Red lại ra tay nhanh như vậy, nhưng cô nàng chọn thời điểm không thích hợp chút nào. Phát giờ này thì chỉ có mấy ông bà già xem chứ làm gì có ai.
“ Mạng trường ta bị hack, bây giờ tòan bộ máy tính đều tràn ngập ảnh của Trúc Vân kìa.” Một đứa khác cũng không chịu kém thế liền thông báo. Không phải chỉ nguyên khu vực này mà chỉ cần có máy tính đang sử dụng mạng thì lập tức đều bị hack. Tin tức lan truyền nhanh chóng. Cả trường nhốn nháo, xôn xao về thông tin này.
Một tin nhắn đến. Là Red báo cáo tin vui. – Vui không ? Chỗ này của ta đang như bầy ong vỡ tổ nè. Tối nay 8h bật tivi. Ta có quà chúc mừng. – Diệp Tuyết nhanh chóng nhắn lại. – Thế round 3 là của ai ? – Tốc độ nhắn tin của cả hai nhanh đến kinh hồn, chỉ thấy những ngón tay bấm loạn xạ trên màn hình.
– Là của Green. Anh ấy sẽ chơi trong bệnh viện, nếu thích thì ngươi nên đi xem.
– Ngày mai sao? Vậy bảo Green lúc nào hành động thì thông báp cho ta một tiếng.
Không khí ồn ào, nhốn nháo bỗng nhiên im bặt một cách quỷ dị. Cô giáo tiến vào trong lớp, đi cùng cô là một siêu cấp sóai ca. Cả lớp như dừng hít thở để ngắm nhìn chàng trai này, vẻ đẹp mê hồn của anh thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người. “ Đây là … bạn học mới của lớp ta, em nên … giới thiệu một chút về … bản thân mình cho cả lớp cùng biết.” Giọng điệu nghẹn cứng, lắp bắp của cô giáo cũng đủ biết, cô cũng đã bị anh chàng kia hớp mất hồn rồi.
Nhược Tuyết nhìn lên. Cô nghe loáng thoáng được là có học sinh mới chuyển đến lớp này. Ánh mắt của cô và của chàng trai đó cùng lúc gặp nhau. Thật trùng hợp !!!
“ Tuyết Nhi ? “
“ Hạ Lâm ? “
Cả lớp ngỡ ngàng nhìn hai con người này.
–
Chương 17 Náo loạn
Chương 17: Náo loạn
Cảm giác như trong tòan bộ không gian rộng lớn của lớp học này chỉ tồn tại hai con người đó mà thôi. Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn về hướng của Hạ Lâm, ánh mắt của anh đáp lại một cách ôn nhu, hiền hòa. Nụ cười ngây thơ, trong sáng kia lại hiện lên, khiến tâm hồn cô bay bổng về hướng nào không hay. Bất giác, Nhược Tuyết đỏ mặt, cúi xuống và không tiếp tục nhìn anh nữa.
Không khí lãng mạn đã bị đám người trong lớp phá hỏng. Nếu cô thắm thiết, đắm đuối nhìn anh thì đám người kia lại không chút khách khí, săm soi nhìn cả hai người như hổ đói thấy mồi vậy. Thực sự, cô không muốn làm vậy hi sinh cho lũ người buôn chuyện này đâu.
“Xin chào ! Tớ là Tử Hạ Lâm, lần đầu tới lớp ta, mong được các bạn giúp đỡ.” Câu nói của anh khiến cô bất ngờ. Rõ ràng lúc trước anh có nói mình 18 tuổi, giờ lại có thể học cùng lớp với cô. Không lẽ là anh nói dối ? “Em có thể ngồi chỗ kia được chứ !” Anh mở lời trước khi giáo viên có ý định sắp xếp chỗ ngồi giúp mình. Đương nhiên cái vị trí mà anh muốn ngồi kia là chiếc bàn trống phía sau Tiểu Tuyết. Cả lớp như lấy lại được hồn xác liền nháo nhào lên như bầy ong, họ đang rất thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người này. Họ ngửi thấy có chút gì mờ ám.
“Được … được chứ !” Soái ca bao giờ cũng được hưởng một lợi thế và đặc ân khác người bình thường. Đến cả giáo viên còn bị Hạ Lâm hút mất hồn, nên mọi chuyện sau này của anh sẽ tương đôi dễ dàng hơn nhiều. “Em có thể về chỗ của mình.” Hạ Lâm hiên ngang tiến về phía của Tiểu Tuyết, trong lòng anh không nén nổi sung sướng. Nụ cười ngây thơ ấy của anh đã làm biết bao nhiêu cô gái trong lớp hồn xiêu phách lạc, bọn họ ngây ngốc ngắm nhìn anh như những báu vật liên thành quí giá vậy.
“ Em không vui sao ? Buổi sáng anh không thấy em trả lời tin nhắn. “ Khuân mặt Hạ Lâm mang theo vẻ giận dỗi, đáng yêu. Thật giống như đứa trẻ đang nhận lỗi vậy. Nhược Tuyết cười nhẹ nhàng, quay cả người xuống phía bàn của anh. “ Không phải, em chỉ hơi bận chút thôi. Nhưng, em nghĩ anh nên giải thích về chuyện này.” Hạ Lâm đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cô. Anh cảm thấy nói chuyện với Tiểu Tuyết trong trường hợp này có hơi bất tiện, vì đám người trong lớp kia đang mở to hết công xuất bộ đàm bắt sóng của mình, để nghe câu chuyện của hai người họ. Mà dường như đám người đó rất hứng thú với chuyện này.
“Anh đừng để ý tới chúng.” Nhược Tuyết thấy ánh mắt e ngại của anh liền an ủi. “Bọn chúng lúc nào cũng vây, thấy có chuyện hay là bâu xâu vào.” Tiếp ngay sau câu nói đó của cô là một tràng những ánh mắt mang hình viên đạn bắn về hướng mình, cư nhiên bọn họ không bao giờ chấp nhận sự thật bị phanh phui phũ phàng đến vậy. “Bạn của em thật vui tính.” Một câu nói lịch sự của anh lại khiến đám người đó thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, trở nên hiền hòa , nhã nhặn như chưa từng có chuyện mưa đạn ban nãy. Diệp Tuyết không đành lòng nhìn một cậu bé ngây thơ như anh bị đám ác lang kia lừa gạt. “Bọn nó không phải bạn em. Chỉ có hai đứa kia thôi.” Rồi chỉ tay về hướng của Lam Nhi và Đình Giang vẫn đang duy trì trạng thái ngỡ ngàng. Cô hiểu được điều đó, vì dù sao, cô vẫn chưa nói chuyện mình quen biết Hạ Lâm với hai đứa kia.
Thái độ của đám người trong lớp lại thay đổi dữ dội. Giờ thì chuyển từ ánh mắt viên đạn sang ánh mắt tên lửa, có đứa còn dội n