XtGem Forum catalog
Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Tác giả: Khánh Hà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 7.00/10/242 lượt.

ù gì hôm nay cũng là ngày cưới của hai người. Anh đừng để cô ấy bị tổn thương.

Hoài Bảo vuốt nhẹ cằm cô, nói giọng yêu thương:

− Em khôn lắm, trời sáng hẳn rồi em mới đuổi anh về – Rồi nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch – Em giỏi lắm, dám bắt cóc chú rể trong đêm tân hôn.

Hoài Bảo vừa nói đến đây thì chuông điện thoại của anh reo vang. Bấm máy anh nói:

− Alô.

Đầu dây bên kia là giọng của Quế Lâm:

− Anh Bảo phải không? Em là Quế Lâm đây. Anh à! Chị Điệp có sao không vậy anh?

Hoài Bảo giữ giọng bình thường:

− Bách Điệp chỉ bị thương ở chân thôi, chắc là không sao đâu. Anh cúp máy nhé. Chút nữa về, anh sẽ giải thích với em sau.

Giọng Quế Lâm vẫn nhẹ nhàng:

− Khoan đã anh Bảo! Em gọi điện cho anh chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của chị Bách Điệp có nghiêm trọng hay không thôi chứ không có ý gì đâu. Mẹ mới gọi điện sang, bảo là sáng nay mẹ sẽ đến ăn sáng chung với chúng mình nên em nghĩ anh nên về sớm, đừng để mẹ biết mọi chuyện. Em chỉ muốn nói vậy thôi chứ em không có ý gì khác cả đâu, anh không cần phải giải thích với em.

Nói xong, Quế Lâm cúp máy, để lại cho Hoài Bảo ray rứt với ý nghĩ mình đã quá hồ đồ, quá nhỏ mọn trước một người cao thượng như Quế Lâm.

Thấy Hoài Bảo có vẻ sốt ruột, Bách Điệp hỏi ngay:

− Quế Lâm cằn nhằn anh à?

Hoài Bảo cười buồn:

− Quế Lâm chỉ hỏi thăm bệnh của em và cho anh hay là mẹ sẽ đến ăn sáng cùng với tụi anh trong một tiếng nữa. Quế Lâm cho anh hay để anh về kịp, không để mẹ biết chuyện anh ở đây đêm qua mà thôi.

Nghe Hoài Bảo nói như vậy, Bách Điệp thầm nghĩ: nếu để mẹ Hoài Bảo biết đêm qua anh ở đây với cô thì bà ta sẽ chẳng để yên cho cô đâu. Tốt nhất là cô nên để mọi chuyện từ từ anh dàn xếp như anh đã nói với cô. Nghĩ như vậy rồi, Bách Điệp nói với Hoài Bảo:

− Vậy thì anh nên về đi, đừng để mẹ anh biết mọi chuyện thì càng thêm rắc rối.

Hoài Bảo dợm bước đi, nhưng anh còn dừng lại dặn dò:

− Em nằm nghỉ cho khỏe. Chiều, anh sẽ ghé lại thăm em.

Bách Điệp gật đầu ngoan ngoãn:

− Vâng. Anh cứ về đi. Em biết lo cho mình mà.

Hoài Bảo đi rồi Bách Điệp nằm suy nghĩ mông lung. Cô phải làm gì để cô và anh có thể ở bên nhau mãi mãi đây? Chợt nhớ đến Hồng Loan là người tối hôm qua đã đưa cô vào đây và gọi điện thoại cho Hoài Bảo. Vì muốn tránh mặt Hoài Bảo nên Hồng Loan đã về trước và cô có hứa sáng nay cô sẽ đến.

Ngồi chờ đợi nhỏ bạn lắm mưu nhiều kế của mình, Bách Điệp có vẻ sốt ruột lắm. Cô nhấc điện thoại định gọi cho Hồng Loan thì chợt cửa phòng xịch mở, Hồng Loan bước vào với nụ cười tươi:

− Đêm qua chắc anh ta ở đây suốt đêm phải không?

Bách Điệp gật đầu. Nhưng rồi gương mặt cô chợt lộ vẻ lo lắng:

− Mình định gọi điện thoại cho bạn mấy lần rồi, vì mình cảm thấy bạn có thể làm quân sư giúp mình được.

Hồng Loan nhanh trí:

− Về chuyện của bạn và Hoài Bảo à?

− Ừ. Anh Bảo có nói là ảnh chỉ yêu có một mình mình thôi. Còn Quế Lâm, ảnh chỉ xem cổ như một người em gái. Ảnh nói mình hãy chờ ảnh thêm một thời gian, để ảnh chứng minh với mẹ ảnh thấy rằng cuộc hôn nhân giữa ảnh và Quế Lâm không hạnh phúc. Đến lúc đó, mẹ ảnh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của ảnh nữa.

Hồng Loan gạn hỏi:

− Anh Bảo nói như vậy, bạn có tin hay không?

Bách Điệp gật đầu:

− Tin chứ! Mình tin là anh Bảo nói thật.

Hồng Loan cứng cỏi nói:

− Tin thì cũng được nhưng bạn cũng phải tìm một cách nào đó để níu kéo ảnh đến với bạn thường xuyên, như vậy thì ảnh mới không bị lạc lòng bởi Quế Lâm.

Bách Điệp nói với vẻ mặt suy tính:

− Không lẽ mình phải có con với ảnh sao? Không được đâu, Hồng Loan ơi! Vì anh Bảo rất đứng đắn, luôn luôn giữ đúng giới hạn. Trong tình cảm, ảnh không bao giờ buông thả. Mặt khác, còn gia đình mình nữa, ba mẹ mình chắc sẽ từ mình mất thôi, nếu mình trở nên hư đốn như vậy.

Nghe Bách Điệp than thở như thế, Hồng Loan suy nghĩ tìm cách giúp bạn. Chợt đôi mắt cô sáng ngời lên với một ý nghĩ táo bạo vừa hình thành trong đầu:

− Hay là bạn tạm thời ngồi trên xe lăn một thời gian xem sao. Nếu bạn chấp nhận chịu khổ như vậy, mình bảo đảm là anh Bảo sẽ không nỡ xa rời bạn nửa bước.

Bách Điệp nghi ngờ hỏi lại:

− Có nghĩa là bạn bảo mình giả vờ do bị thương mà không đi lại được để anh ấy ở bên cạnh mình săn sóc phải không?

Hồng Loan gật đầu:

− Ừ. Kế hoạch là như vậy đó. Bạn có thể chịu đựng được hay không?

Bách Điệp cười thích thú:

− Khi nào có anh ấy thì mình sẽ ngồi trên xe lăn mãi. Còn khi anh ấy đi rồi thì mình có thể được tự do mà.

Hồng Loan thấy bạn hiểu ý mình thì thích thú:

− Bạn thông minh lắm! Vậy thì ngay hôm nay, mình bắt đầu hành động chứ?

Có vẻ lưỡng lự, Bách Điệp nói:

− Mình sợ anh Bảo sẽ không tin câu chuyện bịa đặt này.

Hồng Loan gạt phăng:

− Không cần thiết! Bạn chỉ cần nói là bạn chán đời, không muốn điều trị. Bạn muốn sống một cuộc đời tàn phế – Rồi Hồng Loan mỉm cười nói tiếp – Bạn chỉ đồng ý điều trị với một điều kiện, là anh ấy chấp nhận cưới bạn thôi.

Đôi mắt Bách Điệp long lanh vẻ thích thú:

− Bạn giỏi lắm! Mình nhất định sẽ nghe theo kế hoạch của bạn.

Hồng Loan nhanh nhẹn:

− Nếu vậy thì bây giờ chúng ta hãy trốn viện trước, ra ngoài đ