Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326130

Bình chọn: 7.5.00/10/613 lượt.

c nhanh chóng vào chỗ trước các nhạc cụ của họ. Họ đứng yên phăng phắc đằng sau tấm màn che, và Brooke nghe thấy Jimmy Kimmel đang bông đùa với khán giả, giữ cho lòng nhiệt tình của họ khỏi nguội đi trong mục quảng cáo xen giữa chừng. Người giám sát trong cánh gà đang đếm ngược từ hai mươi giây đổ về, và bàn tay của Julian nắm trên micro đang run rẩy thấy rõ.

Đúng lúc cô nghĩ mình không thể chịu thêm được nữa thì Jimmy Kimmel xướng tên Julian và tấm màn cuộn cao lên, để lộ đám khán giả đông đặc và ồn ào, Brooke băn khoăn liệu Julian có đủ sức làm cho người ta nghe thấy giọng anh hay không. Nhưng rồi tay trống bắt đầu với những âm tap-tap-tap nhẹ nhàng, tay ghi ta chơi vài nốt nhạc buồn, và Julian kề micro vào môi, bắt đầu hát những ca từ đã làm anh nổi tiếng. Giọng nam trung của anh vang vọng khắp sân vận động, làm cho khán giả gần như tức thì im lặng; với Brooke điều này chẳng khác nào một cú điện giật.

Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên cô nghe Julian biểu diễn bài “For the Lost” ở quán bar Nick đêm thứ Ba êm dịu đó. Anh đã hát bài hát yêu thích của Brooke và cả hai hoặc ba bài hát mà anh sáng tác, nhưng khi lần đầu tiên anh hát bài hát vừa mới sáng tác thì Brooke sởn cả da gà. Từ đó trở đi, cô đã bao lần đi xem anh biểu diễn, nhưng lúc này cô vẫn bị bất ngờ khi nghe chồng cô hát trải lòng anh ra với hàng triệu khán giả.

Có cảm giác như chỉ vài giây sau, đám đông nổ bùng tiếng hoan hô như điên cuồng, ngây ngất. Julian cúi chào và giơ tay ra hiệu cảm ơn các nhạc công trong ban nhạc, và chỉ một phút sau anh đã rời khỏi sân khấu, micro còn nắm chặt trong tay. Brooke có thể thấy răng anh rất hoan hỉ, run lên vì nỗi phấn khích và lòng tự hào của một người đàn ông đã khuấy động và làm đám khán giả toàn những người trong nghề và các tượng của anh phải hò reo tán thưởng rất lâu. Mắt anh ngời sáng và anh tiến đến kéo Brooke vào vòng tay ôm.

Cô giãy ra và trông anh cứ như vừa bị ai tát vào mặt.

“Đi với anh nào,” anh nói và nắm lấy tay cô. Những người ở hậu trường kéo đến, ngỏ lời chúc mừng và ngưỡng mộ, nhưng Julian chộp lấy tay Brooke kéo cô vào phòng thay đồ của anh. Anh đóng cửa lại đằng sau họ và cười rạng rỡ.

Brooke nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng mình phải nói chuyện về những tấm ảnh đó. Bây giờ không đúng lúc, em biết thế nhưng em không thể lăn tăn thêm nữa. Nếu anh nghe được người ta nói gì… những gì họ cứ nhai nhải suốt với em…”

“Suỵt,” anh nói và đặt một ngón tay lên môi cô. “Chúng mình sẽ nói về mọi chuyện, chúng mình sẽ làm rõ tất cả. Nhưng hãy hưởng thụ giây phút này. Hãy bật vài chai sâm banh! Leo bảo cậu ta sẽ đưa chúng mình đến bữa tiệc hạ màn của Usher ở Geisha House, và anh chắc với em một điều là bữa tiệc đó sẽ rất đỉnh.”

Cả triệu hình ảnh cùng lúc lóe lên trong đầu cô, có cả hình ảnh các phóng viên, những ánh đèn flash, và cả đoàn những phụ nữ đáng khinh dù không được yêu cầu cũng luân phiên nhau đưa ra những lời khuyên làm thếnào để vượt qua đổ vỡ và sỉ nhục. Cô còn chưa kịp nói với Julian rằng cô cần biết sự thật và cô cần sự thật đó ngay bây giờ thì đã có tiếng gõ cửa.

Chẳng ai trong họ mời khách vào, nhưng Leo vẫn xông vào. Samara đứng ngay bên cạnh gã. Cả hai chằm chằm nhìn Brooke.

“Kìa Brooke, cô có sao không?” Samara hỏi với giọng chẳng chút quan tâm.

Brooke nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Các bạn nghe này, CBS muốn làm một cuộc phỏng vấn sau màn diễn.”

“Samara…” Julian mở lời nhưng Leo cắt ngang anh.

“Với cả hai bạn,” gã nói cứ như thông báo ngày thụ án tử hình của họ.

“Ồ, các vị, thôi nào.”

“Tôi biết, Julian à, và tôi xin lỗi, nhưng tôi e rằng tôi phải kéo cậu ra khỏi đây bằng được. Brooke có muốn đi cùng cậu hay không thì tùy” – Samara ngừng lại như muốn nhấn mạnh điều này và nhìn Brooke – “nhưng hãy để tôi chính thức tuyên bố rằng tất cả mọi người bên Sony sẽ thực sự cảm kích nếu cô ấy có thể đi được. Hiển nhiên là có rất nhiều người tò mò về những bức ảnh đó. Hai người cần phải ra mặt và cho cả thế giới biết rằng chẳng có vấn đề gì cả.”

Mọi người im lặng một chốc cho đến lúc Brooke nhận ra rằng tất cả bọn họ đang nhìn cô.

“Hẳn là anh đang đùa em. Julian, hãy nói với họ rằng…”

Julian không đáp lại. Khi cô lấy được tinh thần để nhìn lên anh, anh đang nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.

“Không,” Brooke nói.

“Chỉ thêm năm phút tỏ ra gắn bó bên nhau thôi mà em? Chúng ta sẽ ra ngoài đó, chúng ta sẽ cười tươi, chúng ta sẽ nói với họ rằng mọi việc đều tuyệt vời, và rồi chúng ta sẽ được tự do.”

Leo và Samara gật đầu đồng ý với sự thông hiểu và biết điều của Julian.

Brooke nhận thấy váy của cô nhàu nhĩ quá. Đầu cô đau như búa bổ. Cô đứng đó nhưng cô vẫn không khó.”

“Brooke, lại đây em, hãy nói chuyện này nhé,” Julian nói với cái giọng tôi-đang-điều-trị-cô-vợ-dở-chứng.

Cô băng ngang qua Samara và đứng đối diện với Leo ở cửa phòng thay đồ. “Xin lỗi cho tôi đi qua,” cô nói. Vì gã chẳng tránh đường nên cô quay người và lách qua gã để mở cửa ra. Lần cuối cùng trong ngày hôm đó, cô cảm thấy bàn tay nhớp mồ hôi của gã đụng vào da cô. “Brooke, hãy chờ một phút được không?” Nỗi bực tức c


XtGem Forum catalog