
như muốn nói Tôi có thể quen với kiểu này được, trước khi nhắm mắt lại và thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Brooke vùi mặt vào cổ nó rồi nhón chân đi vào phòng khách, chắc mẩm sẽ thấy Julian ngồi ở chính chỗ cô để lại anh lúc trước. Thay vì thế, cô nhìn thấy tia sáng le lói dưới chân cửa phòng vệ sinh nhỏ dành cho khách, và khi cô tiến lại gần để hỏi xem anh có ổn không, cô nghe tiếng ói mửa không lẫn vào đâu được. Khổ thân anh bị suy sụp, cô nghĩ với một cảm giác lẫn lộn vừa thương cảm cho Julian vừa nhẹ lòng vì cô không phải là người sắp phải trả lời phỏng vấn. Nếu tình thế đảo ngược, cô không nghi ngờ gì rằng cô sẽ ở trong chính phòng vệ sinh đó, nôn ọe và cầu xin thần thánh phù hộ.
Cô nghe tiếng nước chảy một chốc và sau đó cánh cửa mở để lộ ra bộ mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi của chồng. Anh lấy mu bàn tay chùi miệng và cho cô thấy vẻ mặt nửa chán ngán nửa lại hơi hơi thích thú.
“Anh yêu, anh thấy trong người thế nào? Em lấy gì đó cho anh nhé? Chút bia gừng được không?”
Julian ngồi phịch xuống chiếc ghế bên bàn ăn mini cho hai người của họ và luồn những ngón tay vào mái tóc. Brooke nhận thấy gần đấy tóc anh dường như có vẻ dày hơn, hầu như không còn bị lưa thưa trên đỉnh đầu như năm ngoái nữa. Chắc là do kiểu tóc điệu nghệ mà chuyên gia tạo mẫu tóc và trang điểm đã tạo cho anh, những người hẳn đã phát hiện ra cách che giấu hoặc ngụy trang nó. Dù họ làm gì đi nữa thì điều đó cũng đã có hiệu quả. Khi không bị sao nhãng vì vệt hói nho nhỏ, ánh mắt ta sẽ lập tức dán vào hai lúm đồng tiền dễ thương kia.
“Anh thấy sợ,” anh tuyên bố. “Anh không chắc là anh có thể làm được điều này.”
Brooke quỳ xuống bên cạnh anh, hôn lên má anh và nắm cả hay bàn tay anh vào tay mình. “Anh sẽ tuyệt lắm, anh yêu ơi. Việc này sẽ cực kỳ có lợi cho anh và album của anh mà.”
Trong một tích tắc Brooke nghĩ có lẽ anh khóc mất. May thay, anh vặt một quả chuối từ đĩa đựng hoa quả giữa bàn và bắt đầu ăn chậm rãi.
“Và em nghĩ rằng thật ra phần phỏng vấn sẽ thoảng qua như gió nhẹ ấy mà. Ai cũng biết rằng anh ở đó là để biểu diễn. Anh sẽ hát bài ‘For the Lost’, và đám đông sẽ cuồng nhiệt lên, thậm chí anh sẽ quên rằng máy quay đang chĩa vào mình, và rồi người ta sẽ lên sân khấu gặp anh và hỏi cảm giác của anh thế nào khi bỗng nhiên trở thành ngôi sao hoặc điều gì tương tự như thế. Anh sẽ đọc lời thoại của anh, rằng anh yêu mến tất cả những người hâm mộ biết bao, và rồi kế đến phần thời tiết của Al. Ngon như ăn kẹo ấy, em thề đấy!”
“Em nghĩ thế à?”
Cặp mắt khẩn cầu của anh nhạc Brooke nhớ rằng đã bao lâu nay cô không dỗ dành anh như thế, và cô luôn nhớ việc đó đến mức nào. Đấng phu quân ngôi sao nhạc rock vẫn cứ là đấng phu quân hay lo lắng bồn chồn của cô.
“Em biết chứ! Lại đây nào, anh hãy đi tắm và em sẽ làm cho anh ít trứng và bánh mì nướng nhé. Nửa giờ nữa xe sẽ đến đón và mình đừng có trễ. Được không anh?”
Julian gật đầu. Anh vò tóc cô khi đứng lên đi vào phòng tắm mà không nói thêm lời nào. Anh bị lo lắng bồn chồn trước mỗi buổi biểu diễn, cho dù đó là số diễn thường lệ ở một quán bar trường đại học hay sân khấu nhỏ ở một địa điểm kín đáo hoặc trước một đám đông khổng lồ ở sân vận động của đội Midwestem, nhưng Brooke không thể nhớ đã bao giờ thấy anh như thế chưa.
Cô nhảy vào vòi sen tắm khi anh trèo ra, và cô định khích lệ anh thêm vài lời nhưng rồi nghĩ có thể im lặng một chút lại hay hơn. Lúc cô tắm xong, Julian đã đưa Walter ra ngoài, và cô nhanh chóng mặc bộ đồ dễ tìm nhất mà cô thấy đảm bảo cử động được thoải mái mà lại không khó coi: chiếc áo len dáng dài trùm lên quần legging bó sát đi với đôi bốt gót thấp cổ ngắn đến mắt cá chân. Cô là người chấp nhận quần legging muộn màng, nhưng từ khi cô nhượng bộ mua chiếc quần co dãn đẹp tuyệt và thoải mái đầu tiên, Brooke không bao giờ ân hận. Sau nhiều năm vật lộn cố ních vào những chiếc quần jean cạp trễ chật căng, những chiếc jupe bó chặt và những chiếc quần xêp ly lúc nào cũng có cảm giác như cái mở êtô cặp xung quanh eo cô, cô thấy quần legging là vật mà Chúa bù lại cho toàn thể chị em phụ nữ trên đời. Lần đầu tiên, một thứ gì đó đang mốt lại thực sự tôn dáng cô lên thật hoàn hảo bằng cách che giấu bớt đoạn giữa và phần hậu không lấy gì làm xuất sắc lắm và cùng lúc lại làm nổi bật cặp chân dài khá đẹp của cô lên. Mỗi ngày mặc nó vào là cô thầm cảm ơn những người đã thiết kế ra nó và thầm cầu xin để những chiếc quần đó còn trụ mốt lâu thêm chút nữa.
Chặng đường lái xe từ nhà họ đến tòa nhà Rockefeller Center qua nhanh. Lúc sáng sớm thế này thì xe cộ rất ít, và tiếng động duy nhất là tiếng những ngón tay Julian gõ táp táp vào tay ghế bằng gỗ. Leo gọi báo rằng gã đang đợi họ ở phòng thu, ngoài ra chẳng ai nói lấy một lời. Tận đến lúc chiếc xe tấp vào bên cạnh cửa thì Julian mới siết tay Brooke chặt đến nỗi cô phải mím miệng để khỏi thốt ra tiếng kêu.
“Anh sẽ rất tuyệt,” cô thầm thì với anh trong lúc một cậu trai trong bộ đổng phục nhân viên phục vụ đeo tai nghe dẫn họ tới phòng xanh (4).
(4Nguyên văn “greenroom”: phòng dành riêng cho nghệ sĩ ở hậu trường trường quay hoặc nhà h