
ời quá dè dặt để có thể đùa cợt về chuyện ấy, thậm chí là sau chừng ấy năm vẫn vậy.
Còn Nola thì không thế. “Thế Liam ra sao rồi? Chúa ơi, anh chàng ấy vui đấy,” nói rồi cô cười toe toét. “Ờ, cực vui ấy chứ.”
Trent và Nola trao đổi một cái nhìn đầy ngụ ý và bật cười.
Brooke giơ tay lên. “Vậy thì tốt rồi. Trent này, chúc mừng lễ đính hôn nhé. Khi nào thì chúng tôi được gặp cô ấy đây?” Cô không đủ can đảm gọi tên Fern vì không tin mình sẽ nói cái tên ấy mà không phá lên cười. Tên với tuổi gì mà lại là Fern (4) cơ chứ.
(4) Fern: cây dương xỉ.
“Xét tình hình là chúng tôi hầu như không bao giờ có mặt tại bệnh viện cùng một lúc, có lẽ sẽ phải chờ đến tận đám cưới.”
Nhân viên phục vụ quầy bar tiến đến chỗ Trent, lúc này anh đang quay mặt về phía hai cô gái.
“Xin cho loại đỏ,” hai cô đồng thanh nói, và cả ba quan sát người phục vụ rót rượu từ chai vang cabernet California. Trent chuyển ỗi cô một ly và tợp hai hơi chớp nhoáng là cạn ngay ly của mình.
Với vẻ mặt bẽn lẽn, anh quay về phía Brooke, “Tôi không mấy khi ra ngoài.”
Nola cáo lỗi đi một vòng quanh phòng.
Brooke mỉm cười với Trent. “Nào, hãy kể về cô ấy cho tôi đi. Đám cưới sẽ tổ chức ở đâu thế?”
“À, Fern quê ở Tennessee và gia đình cô ấy rất đông, vì vậy chắc chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở chỗ cha mẹ cô ấy. Vào tháng Hai tới, tôi nghĩ thế.”
“Chà, tiến triển tốt đây. Hay quá, tin này thật tuyệt.”
“Ừ thì, cách duy nhất để chúng tôi có thể ở cùng một nơi với nhau là cưới nhau mà.”
“Thế cả hai bạn định sẽ tiếp tục chuyên khoa tiêu hóa đấy chứ?”
“Ừ, dự định là thế. Tôi quan tâm đến lĩnh vực thí nghiệm và nội soi hơn – ngày nay họ đang tạo ra những thứ công nghệ cao đến mức khó tin – nhưng Fern học chuyên khoa người thiên về bệnh viêm ruột và ổ bụng.” Trent ngừng một lát và có vẻ đang suy ngẫm về điều đó trước khi nở một nụ cười tươi. “Cô ấy tuyệt lắm. Tôi nghĩ thể nào cô cũng thích cô ấy.”
“Này cậu!” Julian vừa chào vừa vỗ vào lưng Trent. “Tất nhiên chúng tôi sẽ thích cô ấy chứ. Cô ấy sẽ là vợ cậu mà. Kỳ cục làm sao?” Julian nghiêng người sang hôn lên môi Brooke. Môi anh có vị ngon lành như sô cô la bạc hà, và chỉ cần nhìn anh là cô thấy an tâm rồi.
Trent cười lớn. “Còn chưa kỳ cục bằng việc anh họ của tôi vốn rất lùn về mặt xã giao mà cũng lấy vợ được năm năm trời rồi cơ đấy, nhưng duyên số mà.”
Ba người vừa mới cụng ly – Julian chỉ dùng nước – và đang sắp sửa đào xới chủ đề toàn diện về Fern thì một trong những gã bảnh trai nhất mà Brooke từng nhìn thấy đột ngột xuất hiện bên cạnh cô. Gã cao hơn cô phải đến mười lăm phân là ít, và chiều cao này làm Brooke lập tức cảm thấy mình yếu ớt và nhỏ bé một cách rất nữ tính. Cô đã ước ao vô vàn lần rằng Julian có được chiều cao như người đàn ông bí ẩn này nhưng rồi phải gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu cô; Julian hẳn cũng mong ước Brooke có thân hình đẹp như Nola, vậy cô còn đòi hỏi cái nỗi gì? Gã đó quàng một tay qua lưng cô và siết chặt vai trái của cô, sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của gã. Nam tính, tinh tế, và đắt tiền. Brooke đỏ mặt.
“Hẳn cô là bà xã của anh ấy rồi,” gã vừa nói vừa cúi xuống hôn lên trán cô, một cử chỉ vừa thân mật lại vừa xã giao một cách lạ lùng. Giọng gã không sâu như Brooke những tưởng một người có chiều cao và rõ là sung mãn như gã ắt phải có.
“Leo, tôi muốn giới thiệu Brooke với anh,” Julian nói. “Brooke, đây là Leo, nhà quản lý mới.”
Đúng lúc đó một cô gái người châu Á bước qua, Brooke và Julian quan sát Leo nháy mắt với cô ta. Nola ở chỗ quái nào không biết? Cô phải nhanh chóng và thường xuyên cảnh báo cho Nola rằng Leo là “hiện vật cấm sờ” mới được. Sẽ chẳng dễ dàng gì – Leo chính xác là típ người cô nàng thích. Chiếc sơ mi màu hồng của gã mở thêm một cúc so với hầu hết những người đàn ông khác dám mở, nó làm nổi bật nước da rám nắng đẹp đẽ – sẫm màu vừa phải mà không có dấu vết tắm nắng nhân tạo hoặc dùng bình xịt. Gã vận quần âu ống côn cạp trễ. Ăn mặc như thế thì lẽ ra mái tóc của gã phải được chải mượt gọn về đằng sau bằng loại gôm keo đặc, nhưng gã khéo léo để những lọn tóc sẫm màu của mình bồng bềnh ngay phía trên cặp mắt. Khiếm khuyết duy nhất mà cô soi ra được chỉ là một vết sẹo cắt ngang phía lông mày bên phải làm thành một đường phân cách sói bóng, nhưng thực tế lại là lợi thế cho gã, nó xóa đi bất kỳ dấu vết nào của sự chải chuốt hoặc sự hoàn hảo đầy nữ tính. Toàn bộ cơ thể gã chẳng có lấy một gam mỡ thừa.
“Hân hạnh được gặp anh, Leo.” Brooke nói. “Tôi đã được nghe rất nhiều về anh.”
Gã chẳng tỏ vẻ gì là nghe thấy cô nói. “Được rồi, nghe này,” gã quay qua nói với Julian. “Người ta vừa nói với tôi là anh được sắp xếp biểu diễn tiết mục cuối. Một người vừa diễn xong rồi, còn một nữa, rồi đến anh.” Leo chăm chăm nhìn qua vai Julian trong lúc gã nói.
“Đó có phải là tin tốt không?” Brooke lịch sự hỏi. Julian từng nói với cô rằng tất cả các ca sĩ khác được đưa vào chương trình biểu diễn tối đó đều chưa từng tham gia vào bất kỳ cuộc thi tài thực sự nào cả. Một là nhóm nhạc R&B mà ai cũng nghĩ rằng hát giống Boyz II Men đương thời, và người nữa là một nữ ca
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập