
khi thức dậy có nhiều đến mấy đi chăng nữa, thì cô vẫn triền miên cảm thấy kiệt sức. Cách sống với công việc đúp này thật oải, nhưng cô dự tính rằng cô chỉ cần một năm làm việc nữa thôi là có đủ tiêu chuẩn và kinh nghiệm để mở phòng tư vấn về dinh dưỡng trước và sau khi sinh của riêng cô, điều mà cô đã mơ ước kể từ ngày đầu tiên vào đại học và cũng chính là điều mà kể từ ngày đó cô đã phải chăm chỉ làm lụng để đạt được.
Rebecca gật đầu vẻ thông cảm. “Bà ấy hỏi chị có thể ghé qua chỗ bà ấy trước khi về không.”
Brooke nhanh chóng thu xếp vật dụng của mình rồi quay lại tầng năm.
“Margaret?” cô vừa gọi vừa gõ cửa văn phòng. “Rebecca nói là bà cần gặp tôi?”
“Vào đi, vào đi,” sếp của cô vừa nói vừa sắp xếp một số giấy tờ trên bàn làm việc. “Xin lỗi vì giữ cô lại muộn, nhưng tôi nghĩ rằng người ta luôn có thời gian dành cho những tin vui.”
Brooke thả mình xuống chiếc ghế đối diện với Margaret và chờ đợi.
“Thế này nhé, chúng tôi đã kiểm xong bản đánh giá của các bệnh nhân, và tôi rất vui mừng báo cho cô biết rằng trong tất cả các chuyên gia dinh dưỡng thì cô nhận được điểm cao nhất.”
“Tôi á?” Brooke hỏi mà hầu như không tin rằng cô trong bảy người.
“Còn chưa hết đâu.” Margaret lơ đãng quệt thỏi son dưỡng ChapStick, mim mím cặp môi, rồi quay lại nhìn chăm chăm lên giấy tờ của bà. “Chín mươi mốt phần trăm bệnh nhân đánh giá chất lượng tư vấn của cô là ‘xuất sắc’, và chín phần trăm còn lại đánh giá ‘tốt’. Ở mục tiếp theo là mục đánh giá nhân viên tốt nhất thì cô được tám mươi hai phần trăm xếp hạng ‘xuất sắc’.”
“Ôi chà,” Brooke nói, và dù nhận thấy mình phải cố gắng khiêm nhường một chút nhưng cô không làm sao ngưng được nụ cười. “Tin tuyệt quá. Tôi rất mừng được nghe tin này.”
“Thì chúng tôi cũng mừng như cô, Brooke ạ. Chúng tôi rất hài lòng, và tôi mong cô biết rằng thành tích của cô không bị làm ngơ đâu. Cô vẫn sẽ được phân ca ở phòng Điều trị Tích cực, nhưng từ tuần tới chúng tôi sẽ thay thế tất cả các ca trực tâm lý của cô bằng các ca sơ sinh. Tôi cho rằng cô thấy cách phân công như thế ổn thỏa cả đấy chứ?”
“Vâng, vâng. Tôi thấy tuyệt lắm!” Brooke trả lời.
“Như cô biết đấy, xét về thâm niên thì cô chỉ đứng thứ ba, nhưng không ai có trình độ và kinh nghiệm bằng cô cả. Tôi nghĩ phân công đó cực kỳ phù hợp với cô.”
Brooke không thể kìm được nụ cười rạng rỡ. Rốt cuộc thì một năm cao học nghiên cứu thêm về dinh dưỡng cho trẻ em, thanh thiếu niên và trẻ sơ sinh, cộng với thời kỳ làm bác sĩ thực tập đúp mà cô lựa chọn – cả hai đều thuộc nhi khoa – đã được đền đáp.
“Margaret, tôi không biết cảm ơn bà sao cho đủ vì tất cả những điều này. Đó chính là tin vui nhất từ trước đến nay.”
Sếp của cô cười lớn. “Chúc một buổi tối tốt lành. Hẹn mai gặp lại cô.”
Chương 02 – Phần 2
Khi Brooke đi bộ tới ga tàu điện ngầm, cô thầm cảm ơn vừa vì được thăng tiến nửa vời vừa rồi, mà điều này còn hay hơn, cô không phải thăng tiến thực sự.
Cô xuống tàu ở bến Quảng trường Thời Đại, nhanh chóng len lỏi tìm lối giữa đám đông dưới bến tàu điện ngầm rồi thong thả nhô lên mặt đường từ cầu thang phố 43 mà cô thường đi, là lối gần nhất tới căn hộ của hai vợ chồng cô và cho phép cô tránh được cảnh chen chúc của đám đông mà cô sẽ đụng phải nếu đi theo lối phố 42. Không ngày nào mà cô không nhớ đến căn hộ cũ của họ ở Brooklyn – cô yêu hầu hết mọi thứ ở khu Brooklyn Heights và ghét hầu như tất thảy mọi thứ ở Midtown West – nhưng dù sao cô cũng phải thừa nhận rằng ở khu này hai vợ chồng đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng đỡ tệ hơn.
Cô ngạc nhiên khi Walter, con chó tam thể và đốm một bên mắt giống Tây Ban Nha, không sủa khi cô tra chìa vào ổ khóa cửa căn hộ. Nó cũng không phi đến mừng cô.
“Walter Alter! Mày đâu rồi?” Cô bập bập môi gọi và chờ đợi. Tiếng đàn vẳng ra từ chỗ nào đó trong căn hộ.
“Bọn anh đang ở trong phòng khách,” Julian trả lời. Câu trả lời của anh bị tiếng sủa ăng ẳng cuống cuồng của Walter ngắt quãng.
Brooke buông túi ngay khi vừa bước vào, đá đôi giày ra khỏi chân, và nhận thấy căn bếp sạch hơn trông thấy so với lúc cô rời khỏi đó.
“Kìa! Em không nghĩ là tối nay anh về nhà sớm,” cô nói trong lúc ngồi xuống đi văng bên cạnh Julian. Cô ghé sang để hôn anh nhưng Walter chặn lại liếm lên miệng cô trước.
“Ưm, cảm ơn Walter nhé. Tao cảm thấy mình được chào đón rất nồng nhiệt.”
Julian tắt tiếng vô tuyến rồi quay lại đối diện với cô. “Anh cũng thích liếm mặt em đấy, em biết không. Lưỡi anh hẳn là không thể cạnh tranh với lưỡi một con Tây Ban Nha được, nhưng này, anh muốn thử.” Anh cười toác, và Brooke ngạc nhiên vì thậm chí sau chừng ấy năm trời cô vẫn cảm thấy nao nao mỗi khi anh cười kiểu đó.
“Phải nói là điều đó cám dỗ đấy.” Cô tránh Walter và xoay xở để hôn lên miệng Julian bây giờ vẫn còn hơi rượu. “Lúc trước giọng anh có vẻ căng thẳng, em đã nghĩ rằng anh sẽ về nhà muộn hơn rất nhiều cơ đấy. Mọi việc ổn không anh?”
Anh đứng dậy đi vào bếp, rồi quay trở lại đưa cho Brooke ly rượu thứ hai đã rót đầy. “Mọi việc ổn cả. Chiều nay khi chúng mình cúp máy, anh nhận ra rằng có đến cả tuần nay chúng mình chư