
n đầu, tôi cứng họng, không biết phải giải thích như thế nào. Tiền thì mình cũng đã đưa rồi, nhưng rút cục Mai lại không nhận được. Tôi vốn là người cẩn thận trong chuyện tiền nong vì trước kia tôi đã từng có một thời gian dài làm quản lý ngân sách tại một shop thời trang nên tôi dám khẳng định rằng mọi chi tiêu trong ngày như thế nào tôi đều nhớ rất rõ. Ở nhà, tôi cũng luôn là người được mẹ tín nhiệm nhất về việc giao giấy nợ hay sổ đỏ cho tôi nắm giữ mỗi khi bà nghĩ bà sắp qua đời. Từ trước tới nay tôi luôn tự hào về bản thân trong chuyện biết cách chi tiêu và kiểm soát tiền bạc, nhưng ngày hôm nay, khi bị rơi vào tình huống này, tôi chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng chứ không biết phải nói gì hơn cả.
Thật sự mà nói, mười lăm nghìn không phải là một số tiền lớn để khiến chúng tôi phải cãi nhau, nhưng trên hết, chúng tôi cãi nhau chính là vì lòng tự trọng của cả hai. Tôi biết, Mai bé cũng là người cực kỳ sòng phẳng trong chuyện tiền nong, vì vậy, ngay lúc này, nếu có ai đó nhận sai thì tức là kẻ khuất tất. Rõ ràng tôi không hề có gì đáng phải khuất tất khi mọi chi tiêu trong ngày hôm nay tôi đều nhớ rõ cả, cũng có thể trong lúc chuyển tiền Mai bé vẫn chưa nhận được số tiền mà tôi đưa. Nhưng trong lúc đó, sự nóng giận bốc lên đến đỉnh điểm của con bé thực sự đã khiến tôi thấy cực kỳ thất vọng. Tôi thất vọng vì trong khi tôi vẫn đang cố giữ bình tĩnh mà ăn nói nhỏ nhẹ thì Mai lại quát vào mặt tôi không thương tiếc như thế. Thật sự lòng tự trọng của tôi đã bị em làm tổn thương nghiêm trọng.
Tối ngày hôm ấy, mặc dù chương trình văn nghệ diễn ra rất sôi động, mặc dù các tiết mục đều rất hấp dẫn, rất hay, thậm chí đến màn vỗ tay cổ vũ ganh đua giữa hai trường cũng diễn ra vô cùng quyết liệt. Bên Đại học Hà Nội đứng lên vỗ tay rầm rập, đều và ròn vang còn dữ dội hơn cả tiếng bước chân hành quân của các anh bộ đội. Nhưng bên trường chúng tôi cũng chẳng kém, để đáp trả lại sự nhiệt tình bên trường bạn, chúng tôi đã dồn hết công lực lại để vỗ đến rát cả tay, miệng gào lên đến rách cả cổ họng nhưng vẫn nhất quyết không chịu lép vế. Cuối cùng, trường Mỹ thuật Công Nghiệp đã chiến thắng tuyệt đối sau ba vòng thi đầy gay cấn, mang lại sự tự hào cho toàn thể sinh viên của trường.
Mặc dù không khí buổi văn nghệ diễn ra sôi động là vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Bởi vì suốt cả buổi tối ngày hôm đó, tôi và Mai bé đã không nói chuyện với nhau bất kỳ một câu nào, thậm chí đến một cái chạm mắt cũng không có. Tôi biết, cuộc chiến tranh lạnh giữa chúng tôi đã bắt đầu từ đây.
Trong suốt mấy ngày về sau, tôi không nói chuyện với Mai, và ngược lại em cũng vậy. Bình thường ở trong nhóm, ngoài Hiền ra thì tôi cũng chơi rất thân với Mai bé, chúng tôi thường xuyên tắm chung một phòng, thường canh cho nhau đi vệ sinh không kể tiểu hay đại… Vậy mà giờ đây, sống chung với nhau trong một căn phòng, cả hai người cứ ra sức tránh mặt nhau, hạn chế tiếp xúc với nhau, không khí lúc đó trở nên ngột ngạt vô cùng. Việc chúng tôi giận nhau khiến cả nhóm đều trở nên gượng gạo, họ ái ngại trước xung đột không đáng có này và chẳng biết phải cư xử như thế nào để giúp cả hai làm hòa. Đã có lần, tôi định đưa tiền cho Hiền nhờ Hiền đưa cho Mai bé, mặc dù tôi biết rằng mình đã từng đưa cho Hiền một lần rồi, nhưng thật sự tôi không muốn nói ra, sợ Hiền không nhớ rồi lại làm rạn vỡ thêm một mối quan hệ nữa chỉ vì chuyện tiền nong nhỏ nhặt.
Chuyện tiền nong trong tình bạn, trước nay vẫn là một vấn đề khó nói. Khi chúng ta chơi với nhau, tiền bạc là một thứ cần nên sòng phẳng. Chúng ta có thể khao nhau cái này cái kia, mua quà cho nhau thoải mái, nhưng những hành động san sẻ ấy phải xuất phát đều từ hai phía. Trong một mối quan hệ tình bạn đồng giới, không thể chỉ có một bên mãi cho và một bên mãi nhận. Lâu ngày, người mãi cho sẽ bắt đầu suy nghĩ và người mãi nhận sẽ bắt đầu cảm thấy ỷ lại. Tôi hoàn toàn không tán thành cái kiểu quan hệ cho và nhận như thế. Trước nay chơi với ai, tôi cũng đều biết ý, và càng lớn thì tôi càng nhận ra, bạn bè tôi khi họ trưởng thành họ cũng tự ý thức được điều này, bởi vậy mà mối quan hệ mới trở nên lâu dài và khăng khít. Chúng tôi có thể san sẻ với nhau nhiều thứ, nhưng trong chuyện tiền bạc, nếu đã nói cho thì sẽ là cho, nhưng vay thì nhất định phải nhớ mà trả. Làm như vậy vừa có được uy tín, vừa khiến người khác nể phục. Tôi là người đã đi làm lâu năm, tiền nong không phải quá dư giả nhưng cũng không bao giờ để mình phải nợ nần người khác quá một ngày. Bởi vậy mà tôi rất sợ nếu như có lúc mình nhỡ quên đi mất để người khác phải mở miệng nhắc nhở. Cảm giác ấy đối với tôi thật sự không ổn chút nào!
Chiều ngày thứ sáu, tôi có một cuộc nói chuyện riêng với Hiền, Hiền nói Mai không nghĩ gì đâu, và tôi cứ trực tiếp đưa cho nó chứ đừng đưa gián tiếp thế này, Mai sẽ nghĩ rằng tôi đang rất giận nên mới tránh mặt nó. Thật sự tôi không giận, tôi chỉ thấy buồn, buồn và thất vọng vô cùng. Nếu lúc đó em kiểm soát được cơn nóng giận của mình mà ăn nói nhẹ nhàng hơn thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết the