
àng không tiện mở miệng. Ly Tâm biết một khi đã lao vào con đường hắc đạo đều không thể nhắc đến hai từ “nhân tính”, cần phải tàn ác và nhẫn tâm mới có thể leo lên vị trí cao nhất. Chỉ có điều cô không thích là không thích.
“Nếu đã nhờ phúc của tôi, có cần tôi mua giúp các anh không?”. Ly Tâm trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên quay sang hỏi Hoàng Ưng và Lập Hộ.
Lập Hộ lắc đầu: “Không liên quan gì đến tôi, đừng lôi tôi vào cuộc”.
Hoàng Ưng ngược lại cười cười: “Nếu có đàn bà thì ok”. Anh ta nhất quyết không cho Ly Tâm cơ hội trêu chọc anh ta.
Ly Tâm nghe nói vậy liền đưa mắt xuống bên dưới. Trên sân khấu đã xuất hiện thêm nhiều người khác, nhưng toàn đàn ông chứ không thấy bóng dáng một người phụ nữ nào.
“Hôm nay chắc không có đàn bà đâu”. Lập Hộ nửa cười nửa không nói nhỏ.
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Lập Hộ, cô nhíu mày suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra vấn đề. Tề Mặc không thích phụ nữ là chuyện giới hắc đạo đã biết từ lâu, ai dám đem đàn bà đến trước mặt hắn? Hơn nữa gia tộc William đang muốn lấy lòng Tề Mặc nên càng không có chuyện đó. Sau khi nghĩ thông suốt, Ly Tâm quay sang trừng mắt với Hoàng Ưng, xem ra anh ta đã sớm đoán biết không có đàn bà bị đem bán đấu giá
“Đúng là đồ ngu xuẩn, lão đại sẽ thích mấy trò này sao? Thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được”. Hoàng Ưng nhếch mép cười, đồng thời nhìn đám người của gia tộc William bằng ánh mắt khinh miệt.
“Không có đàn bà, toàn là đàn ông, cũng không có Grateai (nam chuyển đổi giới tính thành nữ), coi như bọn họ không đến nỗi quá ngốc nghếch”. Lập Hộ cười khẽ và cất giọng đầy châm biếm.
Ly Tâm cũng bật cười, Tề Mặc đúng là khó hầu hạ nhưng gia tộc William cũng chẳng ra làm sao. Bọn họ bày ra trò này để lấy lòng Tề Mặc, lẽ nào bọn họ hy vọng Tề Mặc sẽ vừa ý một người trong số đó? Nghĩ đến đây Ly Tâm bất giác ho hai tiếng. Đúng là ngu xuẩn, dù Tề Mặc thích đàn ông đi chăng nữa hắn sẽ chọn người của gia tộc William sao? Xem ra nhánh con mãi mãi là nhánh con, không thể leo lên vị trí chính thống cũng là có nguyên nhân của nó.
“Ngu xuẩn cũng tốt”. Ly Tâm cố đè nén tiếng cười.
Tề Mặc bây giờ không thiếu trợ thủ. Trợ thủ một mình Jiaowen là đủ, Tề Mặc e rằng cũng chỉ tin tưởng Jiaowen. Gia tộc William đã qua thời kỳ hưng thịnh từ lâu, dù bây giờ Phong Hành William có ngồi lên vị trí lão đại, gia tộc của ông ta cũng chỉ là một gia tộc hạ đẳng dưới trướng Tề Mặc. Kẻ ngu xuẩn dễ khống chế hơn người thông minh, đây là chân lý bất biến từ xưa đến nay.
Nghĩ đến đây Ly Tâm liền quay đầu về phía Tề Mặc. Với thân phận và tính cách của Tề Mặc, dù gia tộc William có từng là cánh tay phải của Lam Bang hắn cũng còn lâu mới chịu đi gặp mặt. Lẽ nào đúng như Hoàng Ưng nói, vì cô muốn đi xem nên Tề Mặc tạo điều kiện để cô thư giãn tinh thần.
Tề Mặc đang cúi đầu nhìn thứ gì đó trong tay, không biết có phải linh cảm thấy ánh mắt của Ly Tâm, hắn liền ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của hắn chứa đựng sự mất kiên nhẫn. Mặc dù vậy hắn vẫn không tỏ bất cứ thái độ gì.
Ly Tâm nhìn chăm chú Tề Mặc một lúc, cô đột nhiên mấp máy môi: “Em muốn mua một người”
Sắc mặt Tề Mặc lập tức thay đổi, đáy mắt hắn lóe lên một tia sắc bén đầy nộ khí. Ly Tâm không ngờ hắn lại có phản ứng mạnh như vậy. Cô liền lắc đầu lia lịa và nở nụ cười rạng rỡ với hắn.
“Mấy người nói chuyện gì mà vui thế?” Từ lúc vào phòng đến giờ Jiaowen mới lên tiếng.
Hoàng Ưng nháy mắt: “Chúng tôi đang nói mấy anh chàng ở dưới kia có thân hình không tồi”.
Sắc mặt Tề Mặc càng tối sầm, Ly Tâm chửi thầm Hoàng Ưng, cô vừa cười híp mắt vừa đi đến bên cạnh Tề Mặc ngồi xuống: “Đó là Hoàng Ưng nói, em đang tìm một người phụ nữ giúp anh ta. Anh ta nói nếu có đàn bà anh ta sẽ mua một người”. Hoàng Ưng dám hại cô, cô cũng sẽ kéo anh ta xuống nước, mà Hoàng Ưng đúng là nói câu đó chứ không phải cô bịa ra.
Hoàng Ưng nghe vậy liền đen mặt và trừng mắt với Ly Tâm. Jiaowen bật cười ha hả: “Chuyện đó có gì khó”.
“Đúng, đúng, là chuyện nhỏ”. Phong Hành William gật đầu rồi phất ra hiệu người ở đằng sau.
Tề Mặc không nhìn Hoàng Ưng, hắn giơ tay giữ chặt eo Ly Tâm rồi kéo cô ngồi sát bên hắn. Sau đó Tề Mặc lại cúi đầu nhìn thứ ở trên tay. Mặc dù Tề Mặc không bày tỏ thái độ nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả.
“Ly Tâm này, nếu cô thích ai thì cứ nói với tôi. Tề không cho phép, tôi sẽ mua cho cô, đừng để bản thân chịu thiệt thòi”. Jiaowen cười híp mắt với Ly Tâm.
Ly Tâm lập tức cứng người, bàn tay đặt trên eo cô càng siết mạnh hơn. Tuy Tề Mặc không ngẩng đầu nhưng Ly Tâm ngửi được không khí nguy hiểm tỏa ra từ người khắn. Cô liền mở miệng: “Jiaowen lão đại không cần khách sáo. Dù sao chúng tôi cũng là chủ nhân ở đây nên phải làm khách hài lòng trước tiên. Jiaowen lão đại, anh thích ai thì đừng khách khí, tôi tin lão đại của chúng tôi sẽ không hà tiện khoản tiền nhỏ này đâu”. Nói xong cô lắc tay Tề Mặc: “Em nói có đúng không, lão đại?”
Tề Mặc ngẩng lên nhìn Jiaowen bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh xác định?”
Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng Jiaowen hiểu đây là câu hỏi nhằm vào câu nói trước đó của anh ta. Nếu anh ta dám mua một người đàn ông cho