
nắm vành tai thằng này xoắn một cái mạnh đến mức nạn nhân kêu oai oái:
– Úi da! Sứt tai tao rồi!
– Thế tao nhổ nốt tai kia cho đều nhé?
Bảy chưa kịp né đầu qua một bên, thằng Phàn đã nắm được vành tai kia. Lại xoắn một cái thật lực.
Bảy khóc hu hu, cố vùng khỏi tay đối phương.
Nhưng Phàn lại nhanh tay chộp được Bảy. Lần này là cú cốc vào đầu:
– Ai ày chạy?
Cuộc tra tấn chỉ kết thúc khi thằng Phàn thò tay vào túi áo Tin và Bảy khoắng mỗi đứa một tờ giấy bạc năm ngàn, rồi vui vẻ tiễn hai nạn nhân của mình bằng hai cú đá vào
– Đủ rồi! Xéo!
BẢY VÀ TIN VỪA ĐI VỪA KHÓC. BÂY GIỜ thì tụi nó không nhớ gì đến hòn đảo.
Bảy tay xoa xoa vành tai, mặt nó còn vương những vệt nước mắt, mếu máo:
– Nó bẹo tai tao đau quá. Giờ vẫn còn đau.
Tin đồng tình bằng cách sờ tay xuống mông:
– Tao cũng thế. Mông tao vẫn còn ê.
Tin thu nắm đấm:
– Tức quá. Khi nào lớn bằng nó, tao sẽ đi tìm nó trả thù.
Bảy thở dài:
– Vô ích thôi. Khi tụi mình lớn bằng nó thì nó đã lớn hơn nó bây giờ.
– Thế mãi mãi tụi mình không đánh lại nó à?
– Chắc thế. – Bảy tặc lưỡi – Ước gì tao có một ông anh. Nhưng tao lại chả có anh.
Tin chán chường:
– Tao cũng chả có ông anh nào! Tao chỉ có chị.
Bảy tung chân đá một vỏ bưởi bắn ra xa:
– Chị thì không ăn thua rồi. Chị thì không thích đánh nhau, mà cũng không giỏi đánh nhau.
– Ờ, chị tao chỉ giỏi đét vào mông tao thôi. – Tin nói, đầy giận dỗi.
Cuộc đối thoại thiệt là buồn rầu. Gió đột nhiên xao xác, bẻ cong những nhánh lá nhỏ hai bên đường, và lòng hai đứa bé nặng trình trịch.
Chỉ khi vào lớp, ngồi kế con Thắm và gặp chuyện rắc rối với nó thì Tin mới quên nỗi uất ức mang gương mặt thằng Phàn.
GIỜ TẬP VẼ MÀ CON THẮM LẠI QUÊN ĐEM theo bút chì màu.
– Bạn ình mượn cây bút chì màu đi. – Con Thắm nhìn lom lom cây bút chì trên tay Tin, gạ.
Tin gắt:
– Cho mày mượn tao lấy gì tô màu!
Đấy là Tin nói thật. Nó chỉ có một cây bút chì màu thôi. Cây bút có hai màu – nửa này màu xanh, nửa kia màu đỏ. Đưa cây bút cho con Thắm mượn, nó sẽ ngồi ngáp vặt.
Con Thắm cũng lập tức thấy ra điều đó. Nó không hỏi mượn nữa, lặng lẽ gục đầu xuống bàn. Nhìn đôi vai rung rung của con Thắm, Tin biết nhỏ bạn đang khóc. Khóc thầm thôi, nhưng vẫn là khóc. Chắc con Thắm đang nghĩ đến con dê-rô của môn tập vẽ. Bất giác Tin thấy lòng nao nao. Nhưng nó không biết làm thế nào. Tin nghĩ, nghĩ mãi, một tay cầm chặt cây bút, tay kia cào liên tục lên chân tóc. Đột ngột nó bặm môi kê cây bút vào cạnh bàn, dùng sức ấn mạnh. “Rắc” một cái, cây bút gãy làm đôi.
Nghe tiếng động, con Thắm giật mình ngước mặt lên.
– Ối, bạn làm gì vậy? – Nó la lên khi thấy Tin cầm mỗi tay một nửa cây bút ngắn cũn cỡn.
Tin huơ huơ nửa cây bút màu đỏ trước mặt bàn, cười hì hì:
– Cho mày mượn nè. Mày tô màu đỏ, tao tô màu xanh. Lát tao và mày đổi nhau. Mày tô màu xanh, tao tô màu đỏ.
Đôi mắt con Thắm sáng bừng lên như ngọn đèn vừa cắm vào ổ điện:
– Bạn thông minh ghê!
Nó cầm lấy nửa cây bút Tin đưa, lại nói:
– Bạn tốt bụng thật đấy!p>
– Mày tô đi!
Tin giục, để con Thắm khỏi khen tiếp. Con Thắm chỉ khen hai câu mà nó đã nóng ran rồi. Nó vờ cúi đầu xuống, giấu bộ mặt ửng đỏ vào giữa hai trang vở.
Ai không biết sẽ tưởng con Thắm vừa cầm cây bút màu đỏ tô lên mặt nó.
Chương 2
BẢY NGỒI BỆT TRÊN CÁT TÒ MÒ NHÌN TIN dùng con dao nhỏ khắc vào thân cọ.
Nó cố không hỏi, biết sớm muộn gì thằng bạn nó cũng nói cho nó biết những vết khắc đó là cái gì.
Nhưng Tin cứ cắm cúi khắc hết vạch này đến vạch khác làm Bảy sốt ruột quá.
– Mày làm gì vậy? – Cuối cùng nó không kiên nhẫn hơn được nữa, vọt miệng hỏi.
Tin quay lại, nheo mắt:
– Tụi mình đang ở trên một hòn đảo hoang, đúng không?
Bảy không để ý bạn nó trả lời câu hỏi của nó bằng cách bắt nó trả lời một câu hỏi khác. Chỉ vì câu hỏi của Tin dễ quá.
– Đúng. – Bảy gật đầu ngay.
– Trên đảo hoang thì tụi mình không thể biết được thời gian, đúng không?
Bảy lại
– Đúng.
Tin huơ con dao nhỏ trên tay:
– Do đó phải dùng con dao này để đánh dấu. Cứ một vết khắc là một ngày trôi qua.
– Tao hiểu rồi. – Bảy mỉm cười – Như vậy thì mình sẽ biết được mình đã ở trên đảo bao lâu.
Bảy chỉ tay vào cây cọ:
– Nhưng sao mày khắc nhiều vạch thế? Mỗi ngày khắc một vạch thôi chứ? – À, – Tin gãi đầu – tao đã lạc vào hòn đảo này bảy ngày rồi nhưng lại quên đánh dấu. Bây giờ tao phải khắc bù.
Tin quên là đã kể cho Bảy nghe nó đánh chiếm hòn đảo này vào lúc nửa đêm vất vả như thế nào. Nhưng Bảy thì nhớ như in:
– Đảo hoang à? Mày đâu có lạc vào đảo hoang? Chính mày đã đánh chiếm hòn đảo này mà!
– Thì vậy. – Tin chà tay lên chóp mũi, lúng túng đáp – Nhưng sau khi bọn hải tặc bị đuổi khỏi hòn đảo thì nó trở thành đảo hoang. Kể như là tao đi lạc.
Tin đập tay lên ngực:
– Mày nghĩ xem. Một mình tao sống trên hòn đảo này thì chả phải lạc vào đảo hoang là gì!
Bảy vẫn thấy ngờ ngợ. Nó mơ hồ nhận thấy đánh chiếm một hòn đảo và lạc vào một hòn đảo không có cùng một ý nghĩa. Hai chuyện đó khác nhau như táo khác với nho.
Nhưng Bảy vẫn gật gù, nó nghĩ dù sao thằng bạn nó cũng đã cho phép nó đặt chân lên đảo, vậy là quá thỏa m