
, Mẹ, con muốn ra nước ngoài học thêm.”
Không ai trả lời, thật lâu sau đó… mới nghe ba Tô khàn khàn nói:
“Ba Mẹ biết, con đi đi”. Cái đứa con gái này, mới sáng sớm đã tùy tiện để hai tờ giấy thông báo cùng ký chứng ở trên bàn trà, không phải là muốn cho bọn họ biết rồi sao? Không ai biết rõ con gái bằng cha, kể từ ngày đứa con gái này từ Côn Minh trở về, tâm tình không ổn định hay dõi nhìn về một phương nào đó, lệ ướt mi, ánh mắt trống rỗng. Chỉ khi nào đối diện với cậu nhóc kia thì khuôn mặt mới tươi cười, ông thật là không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho nên bàn bạc một chút với mẹ Tô rồi quyết định để cho con bé đi.
Ba Tô vỗ vỗ vai của Tô Ca nói: “Tuổi còn trẻ, con nên ra ngoài học hỏi một chút”. Tô Ca gật gật đầu, nước mắt tự nhiên ứa ra. Trong khoảng thời gian này, mẹ Tô chẳng hề nói một câu nào, Tô Ca chỉ còn biết ôm bà thật chặt.
Sáng hôm sau, hành lý của Tô Ca và Trăn Sinh cũng được chuẩn bị xong. Đúng lúc này, mẹ Tô đi tới, kéo tay Tô Ca đi ra ban công. Tới ban công rồi Tô Ca mới nói:
“Có chuyện gì vậy Mẹ?”
Mẹ Tô liếc mắt nhìn phải nhìn trái rồi mới nói với Tô Ca:
“Con gái à, con muốn đi thật sao?” Tô Ca gật đầu thì thấy mẹ Tô cau mày, tâm tình rối loạn nói:
“Con gái à, cho dù thằng bé kia nhỏ hơn con gần mười tuổi, và trong lòng ba mẹ không được thoải mái khi có con rể nhỏ như vậy, nhưng con cũng đừng có bốc đồng mà trốn ra nước ngoài chứ?”
“Mẹ!” Tô Ca xấu hổ kêu lên một tiếng. Mẹ cô đang nói cái gì vậy?
Nghe vậy, mặt mẹ Tô nghiêm lại rồi nói: “Sáng sớm mẹ thấy nó từ phòng con đi ra.”
Tô Ca che mặt, phục mẹ sát đất mà…
Lúc ngồi lên máy bay, trong lòng Tô Ca đang rối rắm lại đột nhiên thở phào một hơi. Cô tưởng là mình sẽ đi Côn Minh, nhưng đây là chuyến bay đi Hongkong, nên thuận miệng hỏi.
Người đàn ông mà lão Tứ gọi là Tư Lý nói:
“Ân gia vốn là vọng tộc ở Hongkong, tại sao nhà của tổ tiên lại ở Côn Minh được?”
Vậy sao? Nghe vậy Tô Ca nhắm mặt lại. Điều này có nghĩa là bốn năm này, cô sẽ không gặp Tần Mặc Nhiên có phải hay không? Mà có ai biết được sự cố gì sẽ xảy ra trong vòng bốn năm này chứ?
Nhưng chuyện đời khó nói, cái gọi là duyên phận sẽ từ từ thúc đẩy mọi thứ. Nghĩ là sẽ không dễ dàng gặp được một người, có thể cuối đường sẽ gặp được người đó.
Côn Minh, trong một phòng ngủ ở Thiên Diễm, giọng nói tràn đầy phẫn nộ của một người đàn ông vang lên: “Làm sao có thể tự nhiên không thấy người?!” Kéo màn hình lại gần cho mọi người nhìn thấy, giờ phút này, cái người đang hét to la lớn không chút phong độ, toàn thân tỏa ra khí thế mãnh liệt, không ai khác hơn, chính là trước sau như một lạnh lùng, buồn vui không lộ trên mặt, Tần Mặc Nhiên.
Người đàn ông quỳ ở dưới đất co rúm lại, run rẩy nói:
“Nhưng lão Đại, thật sự là đột nhiên biến mất…”
Đột nhiên biến mất ư? Tại sao lại như vậy? Trừ khi người kia có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất thì mới có thể thoát khỏi sự giám thị nghiêm ngặc mà mang người đi…
Chương 44
Đột nhiên biến mất? Tại sao lại có thể? Trừ khi người kia có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất thì mới có thể thoát khỏi sự giám thị nghiêm ngặc của mình mà mang người đi. Rốt cuộc là ai? Là Đường Lăng? Nhưng tại sao có thể? Đối với Đường thị, mình không ngừng tăng cường mức độ uy hiếp, khiến hắn sắp chống đỡ không nổi. Hiện tại Đường Lăng cùng lắm chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Vậy rốt cuộc là ai có thể đem người đi dưới sự giám sát nghiêm ngặt của mình? Còn có thể dễ dàng cắt đứt cái đuôi theo dõi số một của mình, vả lại còn xử lý gọn gàng, không để lại một chút dấu vết. Theo như anh biết, hiện nay không có ai có năng lực lớn như vậy. Tiểu Cách Cách, rốt cuộc là ai đã bắt em đi?
Trái tim sâu trong lồng ngực lại bắt đầu đau nhức. Tần Mặc Nhiên đặt tay ở trên ngực, cảm giác trái tim đập thật nhanh và dồn dập. Nếu như… không phải thân phận của mình bây giờ, nếu như không có cấp trên nghiêm khắc dạy bảo, anh tuyệt đối sẽ không do dự mà lật tung cả Dương Châu để xác định là cô vẫn được an toàn.
Nhưng… hiện giờ, anh hoàn toàn không có biện pháp. Từ mười năm trước, bắt đầu lúc anh bị cấp trên triệu kiến, Tần Mặc Nhiên anh không có quyền nói không! Nguyên tắc của quân nhân chính là phục tùng! Ngoài phục tùng ra vẫn là phục tùng! Lý trí nhất định phải được đặt ở vị trí thứ nhất. Bây giờ, chủ yếu nhất chính là xác định kế hoạch không chút sở hở để tiến hành. Về phần tình cảm, đành phải để qua một bên…
Tần Mặc Nhiên bóp chặt nắm tay một hồi rồi mới buông ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất nói:
“Về đi. Tiếp tục theo dõi gia đình nhà họ Tô, đồng thời mau tìm ra chổ ở của Tô Ca. Nếu hai vợ chồng họ Tô có động tĩnh gì thì phải báo cao với tôi ngay lập tức!”
“Dạ! Lão đại!” Mặc dù thân thể thẳng tắp, người đàn ông quỳ trên mặt đất khẽ run, nhưng câu trả lời lại vô cùng rõ ràng lưu loát, chỉ vì anh ta biết được phương thức xử lý của Tần Mặc Nhiên. Tổ chức Vô Ảnh tuyệt đối không nuôi phế nhân!
Tần Mặc Nhiên phất tay, người đàn ông biết điều lui ra ngoài. Vừa mới thuận tay chuẩn bị đóng cửa lại thì bắt gặp bàn tay trắng như tuyết trơn như ngọc,