
ô đột nhiên cảm thấy lạnh đến nổi buồn nôn, nghĩ làm sao cũng không thấy cái nickname như vậy thích hợp với anh! Toát mồ hôi, có lẽ chỉ có Tưởng Quang mới dám gọi như vậy. Cô nghĩ không ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình gọi anh ấy như vậy, có thể bị ánh mắt của anh làm cho chết rét hay không?
Được rồi, hoàn hồn lại đi! Hôm nay tiểu Mặc Mặc nhờ chị giúp em thay đổi cách ăn mặc cho thật xinh đẹp!”
Hả? Giúp cô thay đổi cách ăn mặc cho đẹp? Như vậy là có ý gì? Tô Ca còn chưa hiểu rõ ràng thì đã bị Trần Lê (mình nghĩ là tác giả viết lộn tên rồi) kéo thẳng ra ngoài. Lên xe ngồi, bảy rẻ tám quẹo sau thì dừng lại trước một khu buôn bán phồn hoa. Sau đó, Tưởng Quang đi thẳng vào vấn đề, kéo Tô Ca đi hết tiệm thời trang sang trọng này cho đến tiệm thời trang xa hoa khác. Đa số quần áo lựa ra là do Tưởng Quang chọn rồi căn dặn Tô Ca đi thử, vừa lòng thì lập tức cà thẻ tính tiền. Tô Ca nhìn năm con số trên những bộ y phục kia mà líu cả lưỡi, nhiều lần mở miệng muốn từ chối thì bị Tưởng Quang chặn lại.
Chỉ thấy Tưởng Quang nhướng mày nói:
“Đây không phải là thẻ của chị. Tiểu Mặc Mặc đưa cho chị để cho em mặc sức mà cà!”
Hả? Là Tần Mặc Nhiên? Anh làm như vậy là có ý gì, quà chia tay trước khi trở về hay sao? Cho đến khi nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ hương dầu tắm hơi cao cấp nhất, Tô Ca không còn muốn tìm hiểu cho rõ ràng nữa. Hơn nữa phần lớn quần áo mà Tưởng Quang mua lại là dạ phục. Không lẽ anh muốn mang cô đi dự tiệc sao?
Chương 29
Sau khi làm đẹp bằng cách tắm với tinh dầu hương hoa cỏ, Tô Ca lại bị mang đi sửa móng tay cùng làm mềm da, ngay cả lông mày vốn rất đẹp cũng được chỉnh sửa, sau đó đến tóc. Sau khi làm xong mọi thứ, thay vào bộ lễ phục bó sát người màu trắng đã được chuẩn bị trước, cả người Tô Ca ngây dại, không dám tin vào mắt mình.
Dáng người trong gương có lồi có lõm, tóc rũ xuống mềm mại, một đoạn tóc ngắn làm lộ ra phần gáy duyên dáng cùng xương quai xanh tinh xảo. Ánh mắt khẽ di chuyển, vừa là một cô gái trẻ trung, lại mang hương vị của người phụ nữ mềm mại đáng yêu, tự dưng sẽ khiến con mắt của mọi người dán chặt vào, mĩ nhân này, thật sự là mình sao?
Tô Ca không được tự nhiên vặn vẹo người, lại thấy Tưởng Quang ngó đầu nhìn, con mắt hiện lên sự kinh ngạc. Sau đó véo má Tô Ca một cái, nói:
“Bộ dáng ‘Thiên kiều bá mị’ này thật là đẹp lắm, quả nhiên ánh mắt của Tần Mặc Nhiên thật tinh tường!”
( “Thiên kiều bá mị”: đoạn này mình thật sự không biết dịch ra sao nên mình cứ để như vậy, theo mình hiểu thì có nghĩa là vẻ đẹp trong hàng ngàn người trong thiên hạ)
Tô ca cúi đầu ngượng ngùng, tuy cô biết dáng dấp mình thật sự không tệ, nhưng được mỹ nữ như Tưởng Quang khen ngợi, có chút không tiêu hóa được. Yên lặng đứng trước gương thưởng thức một lúc thì cô bị Tưởng Quang kéo đi Vô Trúc Cư ăn cơm. Thức ăn rất ngon, nhưng Tô Ca lại có chút cảm giác ăn không tiêu, vì cô đột nhiên cảm thấy mình không thể biết được Tần Mặc Nhiên đang nghĩ cái gì..
Cô đã có lúc suy nghĩ, cái ngày Tóc Vàng bắt cô đến Côn Minh, Tần Mặc Nhiên rõ ràng có thể lén thả cô đi. Nhưng tại sao lại để cô bị giữ lại ba ngày? Tại sao bắt cô đóng giả đàn ông để vào Thiên Diễm? Coi như là vì an toàn của cô, nhưng vì sao bây giờ lại muốn cô trở về làm con gái, còn trang điểm cho cô đẹp như vậy?”
Tô Ca nghi hoặc, trước kia thật sự không nghĩ tới cái gì cả, trong đầu chỉ là những ý nghĩ lờ mờ không rõ, nhưng tối qua thấy được sự trân trọng của Tần Mặc Nhiên với mình khiến cho cô không thể không suy nghĩ. Anh coi cô như trân bảo, sao cô có thể coi anh như cỏ dại.
Cô biết được Tần Mặc Nhiên có lòng với mình, vậy nên tự nhiên cô cũng muốn đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ tốt cho anh.
Sau khi ăn xong, Tưởng Quang kéo cô lên xe thể thao, rẽ bảy quẹo tám lại đi đến biệt thự Duplex mà lần trước cô ấy đã đưa cô đến. Tưởng Quang bảo đó là nhà của mình. Căn biệt thự có ba tầng, nhưng hình như không có nhiều người, cảm giác rất trống trải, Tô Ca chỉ thấy có mấy người giúp việc đang bận bịu nhiều việc, không biết là đang làm cái gì?
Tưởng Quang dẫn Tô Ca vào phòng nghỉ cho khách, nói:
“Tiểu Bạch Luyện, em nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối chị sẽ tới gọi em” .
Tô Ca gật đầu, đóng cửa lại, tháo giầy ra, quay người đi đến giường lớn. Cứ nghĩ là mình sẽ không ngủ được, kết quả là vừa nằm xuống giường nhắm mặt lại thì đã mê man ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh lại, cảm thấy trên mặt hơi đau, mở mắt ra thì phát hiện Tưởng Quang đang vỗ má nàng. Thấy cô tỉnh lại, Tưởng Quang thở phào nhẹ nhõm:
“Cuối cùng cũng tỉnh, kế hoạch thay đổi rồi, thay quần áo nhanh lên!”
Kế hoạch thay đổi? Kế hoạch nào? Tô Ca vỗ mạnh mặt để khiến cho mình tỉnh táo. Tưởng Quang tay chân nhanh nhẹn đã cởi váy của cô, cầm một bộ quần áo nam trên tay để cô mặc vào.
Hả? Tại sao lại phải mặc bộ quần áo này? Tối nay không phải tham gia yến hội sao? Không phải vì thế mà Tưởng Quang chuẩn bị cho cô từ đầu đến chân ư? Chẳng lẽ chính mình đa tình? Thầm véo đùi một cái, Tô Ca nhận lấy quần áo mặc vào
Ừm, cô tất nhiên là không cần quan tâm đến kiểu tóc, dù sao nó cũng đã ngắn rồi. G