Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328994

Bình chọn: 10.00/10/899 lượt.

ng phải. Nhưng là bây giờ xem ra hình như cả hai loại đều không thể. Bộ dạng cùng bản lĩnh của cậu nhóc này căn bản không phải là loại nằm vùng. Còn người nổ súng vừa rồi là ai phái tới? Tần Mặc Nhiên? Hay là bè phái Phương Nam, con độc xà kia?

Bị hắn hỏi như vậy Tô Ca ngẩn người ra, cánh tay đau tê dại. May mà đạn chỉ sượt qua cánh tay, nên chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Nếu như bị xuyên qua thịt, thủ pháp cầm dao nhanh nhẹn của bác sĩ ngoại khoa như cô chắc không còn dùng được nữa rồi!

Aaa, thật phiền phức! Biến thái đúng là biến thái, lúc nào cũng bị người ta đuổi giết! Vị đại ca bắn tỉa vừa rồi, ngươi muốn giết hắn thì nói sớm với tôi một tiếng! Tôi sẽ trực tiếp giúp ngươi phế bỏ hắn trước, người làm như thế chỉ làm tôi bị thương thôi! Trong lòng Tô Ca bi phẫn khác thường, đã sắp trở về Dương Châu rồi, sẽ làm cho mẹ lo lắng chết đi thôi! Còn phải xin phép nghĩ làm ở bệnh viện.

“Sao hả? Nói đi, rốt cuộc tại sao muốn đỡ đạn cho tôi?”

Đường Lăng kề sát mặt lại gần, giọng nói trầm thấp, ánh mắt nghiêm trang. Không đủ kiên nhẫn, Tô Ca ngẩng đầu định trừng hắn, nhưng lại bị hơi thở ngưng trọng của hắn hấp thu, nên đành phải cúi đầu. Cái đồ biến thái, bộ không tính giúp cô tìm bác sĩ tới đây trước hả? Có biết là cô đau lắm không!

Tô Ca nghiến răng trả lời:

“Tôi không có ý đỡ đạn cho anh, chỉ là vừa rồi trượt chân mà thôi.”

Vừa dứt lời, thì thấy mặt mày Đường Lăng đông cứng lại, nhìn cô không tin. Không nhịn được cô liền quát:

“Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện che chắn cho anh! Tôi cũng không phải là bia đỡ đạn bằng thịt! Bây giờ! Làm phiền Đường tiên sinh kím bác sĩ tới đây giúp tôi băng bó vết thương dùm đi!”

Tiếng gào thét như sư tử Hà Đông khiến Đường Lăng cũng phải giật mình. Vừa rồi, hắn nghĩ ra vố số lý do, nhưng tuyệt đối không ngờ là “trượt chân”! Thực sự… Chỉ là trượt chân thôi à?

Nhìn bộ dáng vẫn còn đang tra cứu của Đường Lăng, thiếu chút nũa là bác sĩ Tô, lâu nay nổi tiếng là dễ chịu, lại lớn tiếng quát tháo. Chờ hắn tra cứu xong thì chắc cô đã sớm chết vì đau! Dùng tay phải chống đỡ cơ thể, Tô Ca giãy dụa muốn đứng lên.

“Cậu làm gì vậy?” Đường Lăng đè lại cánh tay không bị thương của cô hỏi. Tô Ca tức giận trả lời:

“Đi tìm bác sĩ bôi thuốc! Tôi không muốn bị đau cho tới chết.”

Không biết mới vừa rồi thần xui quỷ khiến như thế nào lại cứu cái tên biến thái này, lại cảm thấy bây giờ hắn chỉ là kẻ tàn phế hạng 2, căn bản là không uy hiếp được mình, tự nhiên Tô Ca thấy không sợ hắn nữa. Dùng cái tay không bị thương gạt tay hắn ra, Tô Ca đứng dậy đi tới gần cửa ra vào. Mắt hoa đào của Đường Lăng nheo lại, nhưng lại không ngăn cản Tô Ca bỏ đi, chỉ là ở phía sau nói một cách lạnh lùng:

“Lúc này cậu đi đâu tìm bác sĩ? Đi bệnh viện? Đừng quên là viết thương bị đạn bắn sẽ bị cảnh sát lưu lại trong hồ sơ.”

Tô Ca hơi ngừng bước, lại nghe hắn nói tiếp ở phía sau:

“Theo tôi mới nhìn qua, thương thế của cậu không nặng lắm, chỉ là trầy chút da mà thôi, bôi rượu cồn rồi băng bó lại, năm ba ngày là khỏi ngay.”

Đồ biến thái! Thật là nói chuyện không biết suy nghĩ! Tô Ca quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nhìn Đường Lăng, môi mỏng lại hiện ra nụ cười châm biếm nói:

“Mặc kệ như thế nào, mới vừa rồi, bởi vì xui xẻo mà coi như cậu đã cứu tôi.” Trong lòng Đường Lăng lại muốn nói thêm một câu, “mặc dù căn bản ông đây cũng không cần cậu cứu”.

“Có yêu cầu gì thì cứ việc nói đi, cho dù cậu muốn rời khỏi Thiên Diễm cũng được.” Bỗng nhiên Đường Lăng cất bước đi về phía Tô Ca, khóe môi lại hiện ra nụ cười gian xảo nói:

“Hay là… ở lại đây làm người của tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu một khoản tiền…”

“Cám ơn Đường tiên sinh!” Tô Ca gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Tiền nhất định phải cho! Tiền thuốc men, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền bồi dưỡng ăn uống.” Cô cúi đầu nhìn xuống ống tay áo đã bị rách, nói:

“Còn có cả chi phí trang phục. Chờ tôi tính toán rõ ràng thì sẽ tìm anh thanh toán!”

Nói xong, vặn khóa cửa, đi ra ngoài, để lại một mình Đường Lăng cười nghiền ngẫm. Tên nhóc này thật là thú vị…

Nhớ tới vẻ mặt tức giận trẻ con của cô lúc quay đầu lại, Đường Lăng cảm giác một luồng khí nóng tập trung xuống bụng dưới. Sau đó hắn lại phát hiện, lão Nhị của hắn đang gục đầu ngủ quên, bây giờ lại từ từ run rẩy thức dậy. Ha. . . Nhưng hắn đang bị thương, không có cách nào tự giải quyết, chỉ có thể chờ cho nó từ từ hạ xuống thôi. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán của Đường Lăng. Mẹ kiếp! Chờ hắn lành lại, nhất định sẽ kéo tên nhóc kia tới đây, thọc rách cái mông nhỏ của cậu ta!!

Chương 25

Tô Ca đi ra cửa phòng, thoáng chốc liền hối hận. Hành lang quanh co, còn có hàng hàng lớp lớp cửa phòng trước mặt khiến cô choáng váng ngay tại chổ. Vừa rồi sao không thuận tiện hỏi đường cái tên biến thái đó! Nếu hắn là khách quen của Thiên Diễm thì nhất định sẽ biết chổ ở của Diễm Hồng. Nhưng… bây giờ, không lẽ cô lại phải đi tìm cái tên biến thái này?

Tô Ca đứng nguyên tại chỗ chần chừ. Đang do dự không biết phải làm sao thì nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, hình như là tiếng giày da đánh trên


Lamborghini Huracán LP 610-4 t