
ngoài, kể từ sau khi theo Hiên Mộc đến Côn Minh định cư, bình thường trừ lúc cùng Tô Ca tán gẫu hoặc là lúc tối đi dạo một chút, những lúc khác hầu như đều ở trong phòng không được ra ngoài. Người đàn ông Hiên Mộc kia quả thật biến thành một người khác, có nhiều thói xấu không hề chú ý tới. Ví dụ như buổi sáng thường không ăn bữa sáng, hay như là tắm rửa liền trực tiếp lên giường đi ngủ cũng không sấy tóc khô … Mặc dù chỉ là một ít chuyện, nhưng mỗi lần như thế, Trần Lê là vợ hiền đều không ngại phiền mà ra sức uốn nắn, cuối cùng Hiên Mộc cũng từ từ sửa đổi nhiều.
Trần Lê mỗi ngày sau khi nhìn anh tắm xong, tự động cầm khăn lông đưa tới, còn mang theo ánh mắt mong đợi nhìn người đàn ông của mình. Cô cảm thấy như vậy rất ổn, người đàn ông tốt đều là do mình từ từ cải tạo ra. Vốn tưởng rằng ngày cũng chỉ chậm như vậy trôi qua, cô cố gắng không ra ngoài, yên lặng ở nhà chờ một ngày sau khi anh hết bận trở về, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, bất quá chỉ là chút cô đơn, chỉ cần có thể ở bên người đàn ông này, đó cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Vậy mà, đột nhiên biến cố đến. Hôm đó, cô không kháng cự nổi sự dụ dỗ của Tô Ca liền cùng cô ấy ra ngoài, muốn đi dạo phố thả lỏng một chút tinh thần, nhưng không nghĩ đi trên đường lại bị một người đàn ông đang xông ra ngoài va vào, tuy không có gì đáng ngại, nhưng cũng khiến Hiên Mộc bị hù dọa một phen. Lần đầu tiên cô phát hiện ra người đàn ông bên ngoài luôn được coi là dịu dàng như nước, khóe môi trước sau như một luôn nở nụ cười vậy mà cũng có một mặt thịnh nộ như vậy, sắc mặt đen lại như than, hai tròng mắt ngày thường ôn hòa như nước lúc này bùng lên hai ngọn lửa hừng hực, trông thật dọa người. Mà Tô Ca ủ rũ cúi đầu đứng ở một bên, bị Hiên Mộc tức giận hù dọa đến, lại bị Tần Mặc Nhiên dạy dỗ thêm một trận sau đó liền bị cấm túc.
Đêm hôm đó, Hiên Mộc thận trọng ôm cả người cô vào trong ngực, từ từ dùng ngón tay phác họa theo đôi mắt của cô, cánh mũi, miệng, cô cảm thấy lồng ngực của anh nóng khác thường, dường như đang đè nén tức giận và sợ hãi. Người đàn ông này sợ sẽ mất đi mình sao?
Trần Lê nhíu mày, môi đỏ mọng hé mở, cuối cùng yếu ớt nói:
“Hiên Mộc, về sau em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để cho anh lo lắng” .
Thật lâu cũng không thấy được đáp lại, Trần Lê lén nhìn, lúc này mới phát hiện ra trên mặt Hiên Mộc giăng đầy mây đen, tưởng chừng như gió thổi trước cơn giông. Trần Lê từ từ nhắm hai mắt lại, tuy nói trong quan hệ của bọn họ, từ lúc bắt đầu cho đến về sau có thể nói cô vẫn giữ vị trí quyết định, tuy nhiên, thời điểm đàn ông chân chính nổi giận, cô rất sợ, giống như giờ phút này, cô hận mình không thể lập tức biến thành Ninja rùa, trên đầu có vỏ cứng để tránh ánh mắt rừng rực như lửa của người đàn ông này.
Yên lặng nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, mới nghe được giọng nói trầm thấp của Hiên Mộc:
“A lê, em thích cuộc sống hiện tại ư?”
Trần Lê lúc này mới mở to hai mắt nhìn người đàn ông có vài phần trẻ con trước mặt, nói:
“Thích, chỉ cần có thể ở cùng với anh, cuộc sống thế nào em đều thích.”
Hiên Mộc nghe vậy, đôi tay vốn đang phủ ở trên mái tóc cô rốt cuộc buông xuống, hồi lâu, anh mới lại mở miệng nói:
“A lê, em đã từng muốn có một cuộc sống như thế nào?”
Nhìn ánh mắt người đàn ông cuồng nhiệt, trong lòng Trần Lê rối như mớ bòng bong. Lần này Hiên Mộc là giận thật đi, khẽ thở dài, cố gắng dùng giọng nói rõ ràng nói:
“Thật ra thì so với ở chỗ này, em thích cuộc sống ở Dương Châu hơn, không quá sầm uất, cũng không quá vắng vẻ. Trước kia em từng nghĩ, tương lai có thể mở một quán trà gần Tây Hồ. Người qua đường hoặc là du khách nhàn rỗi có thể tới đây nghỉ ngơi, còn có những chàng trai cô gái lịch sự, cũng có thể tới quán trà thư thái, cứ như vậy lẳng lặng vượt qua thời gia mỗi buổi chiều. Tối đến, còn có thể dắt tay người yêu, tản bộ ở trên đê hồ, rảnh rỗi có thể đi dạo một chút những ngõ hẻm cũ kỹ kia, ngày mưa thì ngồi ở trên lầu dùng trà ngắm dòng người qua lại. Em sẽ tĩnh tâm suy nghĩ các kiểu bánh ngọt mới, nhìn khách ăn khen ngon mà không kìm được vui mừng, nhân tiện tự khích lệ chính mình một chút. Hiên Mộc, đó chính là mơ ước mơ thời niên thiếu của em.”
Quả nhiên, A Lê thích nhất là vùng trấn nhỏ sông nước Giang Nam, vẫn thích những cửa hàng nối tiếp nhau bên hẻm nhỏ ư? Vẻ mặt hơi trầm xuống, thu lại sắc thái mơ mộng vừa rồi, Trần Lê nhìn ánh mắt của Hiên Mộc, dịu dàng lại kiên định nói:
“Nhưng những thứ ấy so với Hiên Mộc anh cũng không quan trọng, anh ở đâu, em sẽ ở đó.”
Mặc dù không phải lần đầu tiên nghe cô nói như vậy, song lòng của Hiên Mộc vẫn bị chấn động một chút. Sắc mặt như băng rốt cuộc hòa hoãn, anh dịu dàng nói với Trần Lê:
“Khuya lắm rồi, ngủ sớm một chút đi” .
Cúi người đặt ở trên môi Trần Lê một nụ hôn nóng bỏng dị thường, Hiên Mộc mới rời đi cô, bờ môi hiện rõ nụ cười thỏa mãn bắt đầu tiến vào mộng đẹp, để lại Trần Lê ở một bên, mặt vẫn còn chút đỏ, tim vẫn đập dồn dập. Ai nói người đàn ông này là ngọc chứ, dựa vào nhiệt độ người anh khi hôn lúc nãy, rõ ràng chính là một ngọn lửa.
Trần Lê nghĩ vậy, cứ n