
tay cô, nhưng bỗng dưng Trần Lê cảm thấy cánh tay được thả lỏng, đồng thời lại cảm thấy căng thẳng ở hông. Cô ngẩng đầu, mới thấy ở trong mấy giây ngắn ngủi, Vân Nam im hơi lặng tiếng mà biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Cánh tay trên hông cô thuộc về người đàn ông lạ, cô chưa từng thấy qua. Thừa dịp Trần Lê vẫn còn đang mơ hồ, người đàn ông cúi đầu nói bên tai cô: “Trước mặt chính là Trần Diên Chi. Giết hắn đi”. Nói xong kéo Trần Lê đi mấy bước đến bên người đàn ông kia. Trần Lê vẫn đang âm thầm đề phòng, nhưng lực đẩy từ phía sau vẫn làm cho cô phải bước ra. Thân thể cô nghiêng về phía trước, quay lại liếc nhìn lại không thấy được người đàn ông vừa đẩy mình ở đâu.
Trần Lê không chú ý lại ngã xuống người của Trần Diên Chi.
Ly rượu của Trần Diên Chi rơi vỡ trên mặt đất. Ông ta cúi đầu nhìn Trần Lê, Trần Lê phản ứng cực nhanh, đứng dậy muốn chạt đi, nhưng lại bị ông ta bắt lại, sau đó bên tai truyền đến tiếng người cùng với mùi rượu Huân Thiên:
“Cô gái, cô dáng dấp cũng thật giống với Văn Thư. Ha ha, nếu người đã được đưa tới của, tối nay hãy theo tôi trở về ” .
Trần Lê lạnh nhạt đáp: “Ngài nhận nhầm người rồi!”
Cô bóp gân xanh trên cổ tay ông ta, muốn ông ta vì đau đớn mà có thể buông tay mình ra, cô vốn nghĩ người đàn ông này đang say rươu, có thể để ông ta buông tay ra là tốt rồi. Nhưng ai ngờ cô có dùng sức nhưng người đàn ông này không những không buông tay mà còn nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay cô. Trong bụng Trần Lê cả kinh, người này là người luyện võ.
Vân Nam vẫn đang bí mật theo dõi ở bên ngoài, nhìn thấy điều này, khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng. Trở lại xe, anh ra lấy di động ra gọi cho Tần Mặc Nhiên:
“Tần Tông chủ, ta đã tìm được người giống với Văn Thư, cũng đã thuận lợi đưa tới bên người Trần Diên Chi, ít nhất có thể phân tán sự chú ý của ông ta. Hiện tại, chúng ta hãy suy nghĩ tiến hành bước kế tiếp như thế nào đi. ”
Giờ phút này, Tần Mặc Nhiên đang ở trong phỏng ngủ cùng với Hiên Mộc, đang lo lắng không gọi được cho Trần Lê, vừa lúc này Vân Nam gọi điện tới. Anh thuận miệng hỏi:
“Người phụ nữ kia là ai?”
“Chỉ là cô gái Đại Lục tới Hồng Kông ngắm cảnh mà thôi, người của tôi ở quan rượu của khách sạn Vân Thủy cướp được. Gọi là Lý Thần” Nghe thấy được là cô gái Đại Lục, Tần Mặc Nhiên trong lòng bỗng thấy không ổn. Cho đến câu “quán rượu Vân Thủy” thì Hiên Mộc ở bên nghe được, còn có hai chữ Lý Thần kia. Lý Thần, Trần Lê!!!
“Lạch cạch”, điện thoại ở trên tay Hiên Mộc rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, mặt anh trắng bạch như tờ giấy, không kịp suy nghĩ liền chạy nhanh ra ngoài.
Chương 56
Tần Mặc Nhiên không đuổi theo Hiên Mộc, nhưng cũng không đi tìm Vân Nam. Anh chỉ là móc điện thoại ra, nhanh chóng bấm vài số, khiến tất cả những người của ‘Sát’ tại Hongkong tụ họp lại. Xem ra sự quyết chiến của hai bên đã bắt đầu xảy ra trước dự liệu rồi. Không lẽ tối nay sẽ giống như mười năm trước, một đêm chết chóc?
Nhà họ Trần. Cả ngày hôm nay, lúc nào Tô Ca cũng có cái loại cảm giác không được tập trung tinh thần. Buổi tối đến thì loại cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. Cô vốn là muốn đi tìm Trăn Sinh, vậy mà vừa mới xuống tới cầu thang, cô nhìn thấy người đàn ông tuy đã gầy đi rất nhiều nhưng mặt mũi rất đẹp trai, đang ngồi yên lặng trên ghế sa lon, thì lông tay lông chân dựng đứng cả lên. Phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi về phía sau, nhưng mà vừa mới lui về một bước, Tô Ca đã dừng lại. Cô đã không còn là một cô gái khờ dại ngày xưa nữa, lại có lý do gì phải sợ hắn chớ?
Mặt mày trầm lại, toàn thân đi vào trạng thái cảnh giác cao độ, Tô Ca nghiêm mặt nói:
“Đường Lăng, anh còn chưa chết sao?”
Người này chính là Đường Lăng. Lúc này, hắn đang hướng về phía Tô Ca, nghe cô nói, môi của hắn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, tròng mắt nhìn chằm chằm Tô Ca nói:
“Lúc nào cô cũng muốn tôi chết, vậy thì tôi sẽ cố tình không cho cô được toại nguyện!”
Vừa dứt lời, Đường Lăng đứng dậy đi về phía của cô. Mỗi bước chân đều giống như là dẫm nát ngực của cô. Có một loại uy lực vô hình trong không khí tản mát ra. Tô Ca phát hiện bước chân của anh ta trầm ổn, mặc dù sắc mặt có vẻ tiều tụy nhưng ánh mắt thì chiếu sáng kinh người. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu phải thật sự đánh nhau với hắn, cô cũng không biết nắm vững bao nhiêu phần thắng trong tay?
Ngay lúc Đường Lăng chỉ còn cách Tô Ca chỉ hai bước, đột nhiên, một bóng trắng vọt ra, chắn trước mặt của Tô Ca. Tới khi nhìn rõ màu sắc của bộ quần áo thì Tô Ca cũng cảm thấy an lòng một chút, Trăn Sinh đã đến rồi. Nếu hai người hợp tác, phần thắng có thể nhiều hơn một chút.
Giờ phút này, mặt mày mềm mại như thỏ của Trăn Sinh lâu nay hiền lương dịu dàng, bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hai mắt nhìn trừng trừng Đường Lăng, gần như bắn ra lửa! Người đàn ông ở trước mặt này, chính là hung thủ đã hại chết anh trai, cậu ấy hận không thể lột da ăn thịt người kia.
Trăn Sinh quay đầu phất tay ra hiệu bảo Tô Ca lui ra, nhưng làm sao Tô Ca có thể lui đây? Cứ như thế, đang lúc hai người cùng Đường Lăng giằng co với nhau thì cửa chính đột nhiên “rầm” một tiếng, mở ra,