XtGem Forum catalog
Đàn cổ cầm khỏa thân

Đàn cổ cầm khỏa thân

Tác giả: Sơn Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 8.00/10/421 lượt.

húng. Sự dũng cảm của chàng làm thằng đầu đảng là Chu Bảo thích thú, rồi khi nó biết Thẩm Phong mồ côi, nó ra sức bảo vệ chàng.

Quán Đồng xanh là một cái lều dựng giữa bốn gốc cây. Vì giờ ăn đã qua nên quán vắng và chủ quán nằm nghỉ trưa trên sàn ở giữa phòng. Chu Bảo đá ông ta một cú vào mạng sườn.

– Dậy đi mày, thằng lưu manh già. Cho tụi tao ăn uống!

Người đàn ông lớn tuổi, tóc lem luốc đầy mỡ, nhảy xuống đất, mắt trợn trừng.

– Thằng cha tội nghiệp bị điếc, – Chu Bảo giải thích.

– Chúng tao muốn ăn cá hồi mập và nướng cho ngon! – Nó hét lên.

Tay nó huơ huơ trong không khí vẽ một con cá rồi làm động tác nướng cá.

Người chủ quán gật đầu rồi đi vào trong bếp sau bức rèm.

Chu Bảo dẫn Thẩm Phong qua một cái bàn thấp. Nó nhìn con đường, người qua kẻ lại rồi vuốt vuốt cái cằm lún phún râu thì thầm:

– Mày có nghĩ tới lúc giàu lên không, Thẩm Phong?

– Không.

– Mày chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì với hai rương đầy bạc sao?

– Chưa bao giờ.

– Mày có tưởng tượng một ngày nọ mày không còn đi chân đất nữa, mà là đi ngựa, không còn ngủ trên rơm thối hoắc nữa mà trên một tấm chiếu thơm tho, lót bông dày êm ái không? Mày có từng mơ có một túi tiền luôn căng hơn sau mỗi bữa ăn thịnh soạn?

– Không.

Chu Bảo liếc nhìn chàng.

– Tại sao?

Chàng thợ đàn trẻ tuổi trả lời:

– Những người sinh ra bần hàn như mày và tao sẽ không bao giờ giàu. Chẳng cần phải mơ mộng làm gì. Nếu người ta ham làm giàu, người ta sẽ phải khổ đau nhiều hơn là nghèo. Nếu người ta không nghĩ tới việc làm giàu, người ta sẽ không nghĩ là người ta nghèo.

– Vứt mấy cái triết lý dở hơi khốn kiếp đó đi!

Chu Bảo vặn mình.

– Tao sẽ ày thấy mày gàn dở!

Biết là mình nói quá to, Chu Bảo đặt tay lên miệng rồi vừa nhìn xuống đường nó vừa nói thật nhỏ, tách từng tiếng một:

– Ngày mai, mày sẽ giàu.

Thẩm Phong bật cười.

– Giải thích nghe xem!

Chu Bảo nháy mắt vẻ ranh mãnh.

– Nếu mày không thích tiền, ít nhất mày sẽ thích được sung sướng. Thẩm Phong, mày đã từng bao giờ mơ được nằm ườn bên hiên nhà, vợ mày dệt lụa, còn mày cầm tay con trai mày, dạy nó bước đi chưa?

Thẩm Phong nghe những lời của Chu Bảo như bị đấm từng cú vào giữa lồng ngực. Chàng quay ra đường nhìn khách bộ hành.

– Tao đang có việc lo lắng lúc này… Không ích gì mà mơ tưởng. Tao phải tự xoay xở thôi.

– Tao cũng vậy, tao cũng có lo toan, – Chu Bảo nói tiếp. – Nhưng những lo toan của tao mở mắt cho tao và mang lại cho tao cơ hội.

– Cơ hội? Sao mày có được?

– Hê hê.

Chu Bảo gãi gãi râu, cười cười, không trả lời. Sau một thoáng im lặng, nó cũng tiết lộ:

– Một ngôi mộ, tao đã tìm được một ngôi mộ của triều đình trong núi Bắc. Mình mở ra, lấy châu báu, rồi mình sẽ giàu và sướng… Tất cả sẽ diễn ra trong đêm nay. Mày thấy sao?

Từ thời Hán, đào mộ là một việc phổ biến. Để trả tiền thuê lính tráng, các viên tướng đào những nấm mộ triều đình và mộ các công hầu nổi tiếng để thò tay vào những châu báu chôn theo người chết mong họ sống đầy đủ ở cõi vĩnh hằng. Chính tướng Tào Tháo đã từng trông coi việc đào những ngôi mộ và coi những báu vật như chiến lợi phẩm. Theo gương ông, lính tráng đi trộm cướp ở những địa phương bại trận không bao giờ quên kho tàng dưới lòng đất.

Thẩm Phong cười nhạt.

– Tao nghe nói ở bờ Bắc cũng như bờ Nam dòng Dương Tử, không một ngôi mộ nào chưa bị đào, thậm chí các hoàng đế đã làm ô uế những ngôi mộ của các triều đình thất trận để lấy tiền xây cung điện mới. Đừng có nghe chuyện người ta kể ày.

Chu Bảo ngắt lời:

– Không phải tất cả…

Nó im lặng khi người chủ quán xuất hiện, đặt lên bàn một hũ rượu và hai cái chén mẻ.

– Thẩm Phong, cạn!

Rượu dở xát vào lưỡi chàng thợ đàn trẻ làm cổ họng chàng bị kích thích. Sau hai chén liên tiếp, đầu óc chàng bắt đầu lênh đênh. Kế bên chàng, Chu Bảo không ngừng líu ríu:

– Người nghèo chết vui vẻ vì khi chết, họ đỡ lạnh và đói. Nhưng các ông vua và quý tộc ở trong những ngôi nhà ấm cúng, nằm trên giường lụa, ăn ngày năm bữa thì sợ bị lạc trong cõi Bóng đêm. Còn những người lúc sống là thương nhân sẽ kiếm tiền để đút túi những người canh giữ địa ngục để khỏi bị hành hình, tra tấn. Dường như người ta tìm được mọi thứ trong một ngôi mộ sung túc: ngũ cốc, dầu ăn, chiếu gối, quần áo, đồ trang sức, chén đĩa vàng và những rương đầy bạc.

– Những kẻ đào mộ thường là những người xây mộ, – Thẩm Phong nói. – Họ cha truyền con nối với nhau. Tùy theo vị trí và hình dáng của ngôi mộ, họ có thể lần ra những tính toán thiên văn, luật phong thủy và tái tạo mô hình ban đầu do các kiến trúc sư thiết kế theo luật địa lý. Họ có thể qua được những khúc quanh đường hầm trong lòng đất, qua được cửa đá gắn đầy vũ khí, cung tên và chất độc để tìm ra vị trí chính xác của hành lang dẫn đến phòng mai táng chính, nơi cất vàng bạc. Không có những kiến thức đó, những kẻ đi thử vận may mù quáng sẽ đánh cược cả tính mạng của mình.

Chu Bảo không thèm nghe.

– Mày và tao, nếu tụi mình chết, người ta sẽ chôn mình trong một cái chiếu rách rồi ném mình xuống lỗ. Dưới đất, thân thể của tụi mình sẽ phân rã và hôi thối. Chúng ta sẽ đến vương quốc Bóng đêm, rách rưới, t