
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325211
Bình chọn: 9.00/10/521 lượt.
hêu gả tới, người kia mới giật mình, chỉ cách đó không xa có một người đang ngồi trên đất nói: “Chính là nàng ấy, nương tử của Thành Khánh, mỗi ngày đều đến đây đưa cơm cho Thành Khánh.”
A Phúc xa xa vừa thấy, quả nhiên mơ hồ có dáng vẻ của Hoa Nghênh Xuân, vội chạy nhanh tới. Hoa Nghênh Xuân thấy A Phúc lại đây, rất kinh ngạc, sau lại thấy A Phúc cố ý tặng cho nàng lễ vật, trên mặt cười khổ, cảm khái nói: “Tỷ xem dáng vẻ của muội hôm nay, ngay cả mặt cũng lười rửa, làm sao cần dùng cái này.”
A Phúc từ trong rổ nhặt lên trâm hoa kỳ thực giá rất rẻ kia, nhẹ nhàng đặt vào tay Hoa Nghênh Xuân, ôn nhu nói: “Vẫn là cầm đi, có thể ngày nào đó sẽ cần đeo.”
Hoa Nghênh Xuân cúi đầu nhìn trâm hoa kia hồi lâu, trong mắt có chút ướt át, bất quá vẫn là cười nói: “Cám ơn tỷ, A Phúc tỷ vẫn tốt như vậy.”
A Phúc nhìn Hoa Nghênh Xuân, rốt cục há mồm hỏi vấn đề mình vẫn muốn biết: “Hoa Nghênh Xuân, muội lúc trước đã nghĩ thế nào, tại sao gả cho…” Kỳ thật nàng rất muốn biết, Hoa Nghênh Xuân ở phòng thêu trong đám nha hoàn kia, dáng vẻ cũng coi như đẹp mặt, tại sao lại gả cho gã sai vặt chăm sóc ngựa này.
Hoa Nghênh Xuân nhìn ra ý của A Phúc, quay đầu nhìn người đàn ông bận rộn cách đó không xa nhà mình, nở nụ cười, sau đó mới nói: “A Phúc, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi, tỷ có thời vận tốt, gả cho con trai Thường quản sự. Muội, so với tỷ còn kém chút, lúc trước không muốn làm thiếp cho nhà người ta, nay cũng chỉ có thể như vậy.”
A Phúc trầm mặc trong chốc lát, ngồi cùng Hoa Nghênh Xuân, thấp giọng hỏi: “Vậy muội hiện giờ có ổn không?”
Hoa Nghênh Xuân nâng tay lên, muốn cầm tay A Phúc, bất quá đến một nửa nàng dừng lại, thu hồi nụ cười nói: “Muội bây giờ cả người thối hoắc, vẫn là không nên —— ”
A Phúc hiểu được ý của nàng, nhưng A Phúc cũng không ghét bỏ Hoa Nghênh Xuân bẩn, A Phúc trực tiếp đưa tay cầm lấy tay Hoa Nghênh Xuân: “Chúng ta là tỷ muội, từ nhỏ đã là tỷ muội thân quen rồi.”
Hoa Nghênh Xuân nhìn A Phúc, trên mặt có vài phần cảm động, nàng hướng về A Phúc nở nụ cười, cười đến tràn ngập hy vọng: “A Phúc, muội hiện giờ kỳ thật rất tốt. Người đàn ông nhà muội thích chăm sóc ngựa, chàng chăm sóc rất khá, nhóm thiếu gia đều thích cưỡi ngựa do chàng chăm, ở đây mọi người đối với chàng tốt lắm, cũng rất tốt với muội. Muội thích nhìn chàng chăm sóc ngựa, cũng thích giúp đỡ chàng làm việc.”
A Phúc gật gật đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Vậy là tốt rồi.”
======
Lúc A Phúc từ chỗ Hoa Nghênh Xuân đi ra, sắc trời đã không còn sớm, nàng đang nghĩ có nên đến chỗ nhị thiếu phu nhân nói một tiếng, lại bỗng nhiên nghe một giọng ôn nhu gọi: “A Phúc.”
A Phúc trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là đại thiếu gia.
Chương 30: A Phúc câu dẫn đại thiếu gia? . . .
A Phúc quay lại phía sau là đại thiếu gia, đại thiếu gia còn mang theo hai gã sai vặt, nàng nhớ tới chuyện nước trà ngày đó. Trong lòng còn có chút không tự nhiên, nhưng không thể lập tức không nể mặt chạy lấy người, đành phải quay đầu hành lễ với đại thiếu gia.
Đại thiếu gia cũng biết A Phúc có ý trốn tránh mình, lập tức cười hỏi: “A Phúc, nàng vội vàng muốn đi đâu sao?”
A Phúc cúi đầu, cẩn thận đáp lại, nói Thường quản sự giao ột ít việc vụn vặt, chính là chuyện tặng quà cho các nha hoàn ma ma, nay đang định quay lại chỗ nhị thiếu phu nhân hồi bẩm một chút.
Ai biết đại thiếu gia lại cười nhìn A Phúc, nhíu mày nói: “Thường quản sự thật thận trọng, chỉ là không biết Thường quản sự có từng muốn tặng lễ vật cho ta không?”
A Phúc thấy liên lụy đến cha chồng, đành phải lấy dũng khí nói: “A Phúc không biết, A Phúc chỉ biết tặng quà cho các nha hoàn phu nhân ngày thường quen biết thôi.”
Đại thiếu gia thấy A Phúc cố ý muốn trốn tránh mình, thở dài một hơi nói: “Thôi, nàng muốn đến chỗ nhị thiếu phu nhân, ta cũng đang muốn tìm nhị thiếu gia có việc, không bằng chúng ta cùng đi đi.”
A Phúc tất nhiên không dám cự tuyệt, chỉ đành đi theo, may mắn là bên người còn có hai gã sai vặt, mình và đại thiếu gia đi với nhau người khác nhìn thấy cũng không thể nói gì.
Trên đường, đại thiếu gia ở phía trước, A Phúc ở bên cạnh, hai gã sai vặt đi theo sau cùng.
Đại thiếu gia đang đi, bỗng nhiên dường như nhớ tới gì đó nói: “Nha hoàn Liễu Nhi nhà các nàng cũng không phải loại người miệng hay lảm nhảm, ta phân phó một tiếng, nàng ấy cũng nghe lời.”
A Phúc nghe hắn nhắc tới Liễu nhi, cảm thấy không yên, chính mình đoán chẳng lẽ Liễu nhi chưa từng nói ra lời linh tinh gì là vì đại thiếu gia, lập tức nhịn không được nhìn sắc mặt đại thiếu gia, đã thấy đại thiếu gia trong mắt hàm chứa ý ôn hòa cười nhìn mình.
A Phúc đỏ mặt lên, cúi đầu không nói chuyện, trong lòng lại càng không hiểu đại thiếu gia, nghĩ không ngờ đối phương lại bỏ công vì mình suy nghĩ buộc Liễu nhi không nói huyên thuyên, coi như là người tốt. Đại thiếu gia bỗng nhiên cười vang, bất quá cũng không nói gì cả. Hai người một đường không nói gì, rất nhanh đã đến viện của nhị thiếu gia.
Lập tức nhị thiếu gia nghe được tiếng cũng đi ra, anh em hai người gặp mặt đang nói chuyện, A Phúc vội cáo lui, đại thi