XtGem Forum catalog
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324614

Bình chọn: 8.00/10/461 lượt.

chuyện cười khắp nơi ư.

Thường Hiên vốn dĩ là nhìn A Phúc thật sự ngon miệng mới vội vàng hôn một cái cho đỡ thèm, ai biết hắn nếm thử được mùi vị thơm tho mềm nhẹ hồng nhuận ẩm ướt, đúng là càng phẩm càng có vị, miệng càng thêm bá đạo càng muốn nhiều hơn, đến cuối cùng thật sự là hận không thể đem tiểu nương tử đang thở gấp trong lòng một ngụm nuốt vào mới thỏa.

A Phúc bởi vì trong lòng khẩn trương, hai tay nhanh nắm lấy vạt áo của hắn xụi lơ dựa vào thân mình Thường Hiên, rốt cục khi hắn dừng hôn, mới thở hổn hển nói: “Đừng… Ta về nhà đã…”

Thường Hiên thở dốc đã sớm dồn dập, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại hơi ôm A Phúc lập tức trốn phía sau núi giả. A Phúc còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, tay Thường Hiên đã chui vào ngực của nàng, sờ soạng bắt được hai quả mật đào của nàng.

A Phúc cúi đầu kêu một tiếng thét kinh hãi, đang muốn trách hắn không nên như vậy, nhưng khi cảm giác được bàn tay to thô ráp của Thường Hiên vuốt ve da thịt mềm mại non nớt của nàng, không ngờ gây cho nàng cảm giác sung sướng chưa bao giờ có, làm cho nàng gần như nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ xa lạ. Ai ngờ một tiếng rên khẽ ngược lại càng chọc Thường Hiên động tình, lập tức dứt khoát đem người nàng dựa vào tảng đá trên núi giả, sau đó chính hắn cúi đầu chôn vào ngực nàng gặm cắn.

A Phúc ngửa mặt, hơi hơi mở đôi môi hồng nhuận, đôi mắt đầy sương mù hơi nhắm nhìn về phía chân trời màu lam đậm. Ở trên người nàng, có một người đàn ông như lang sói đang cắn hôn toàn thân nàng. May mắn, người đàn ông này nàng đã rất quen thuộc, không còn sợ hãi. Nàng không giống lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng, lại chỉ vì ở nơi lộ thiên này làm việc cẩu thả cảm thấy thẹn, vì sợ bị người phát hiện mà khẩn trương. Bởi vì vừa thẹn lại cảm thấy khẩn trương, trái tim nàng đập rất nhanh, mềm cả người, từng đợt cảm giác vi diệu khó tả theo môi Thường Hiên hạ xuống lan tràn đến toàn thân.

Rốt cục đến cuối cùng, A Phúc mê mang nhìn sao trên trời cúi đầu ngâm ra tiếng, làm nàng nhịn không được nhắm mắt chịu rung động thân mình, nàng cảm thấy chính mình như đến một nơi xa lạ, địa phương chưa bao giờ đến.

Khi tất cả đều dừng lại, Thường Hiên rất nhanh khôi phục, đầu tiên là kéo lại vạt áo cho A Phúc, lại ôm nàng lên, để nàng tựa vào người mình.

A Phúc vẫn còn đắm chìm ở trong dư vị vừa rồi, thân mình mềm yếu không muốn nhúc nhích, lúc này lại nghe Thường Hiên thở gấp, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Trở về ta mới thật tốt làm đi.”

Lời này vừa ra, A Phúc trong lòng lại một phen rung động, xấu hổ đến đỏ mặt, cúi đầu ôn nhu trách hắn nói: “Hôm nay mới cho chàng chút thể diện, giờ đã muốn chọc ghẹo ta.”

Thường Hiên ôm thắt lưng của nàng, đỡ nàng, hai người cùng nhau theo từ sau núi giả đi ra, lúc Thường Hiên nghe được lời này, nhịn không được tiến đến bên tai nàng cúi đầu cười xấu xa: “Nàng là nương tử của ta, ta không làm nàng, lại muốn đi chọc ghẹo ai?”

Nghe nói như thế, A Phúc không khỏi nhớ tới Tĩnh nha đầu, vì thế khi bị hắn cầm tay nhịn không được cầm lại tay hắn, sau đó nhẹ nhàng véo một cái.

Nàng véo tất nhiên cũng không đau, Thường Hiên chỉ cảm thấy có chút ngứa, bất quá hắn vẫn ra vẻ ủy khuất nói: “A Phúc, sao nàng lại véo ta?”

A Phúc liếc hắn một cái, trong miệng cố ý nói: “Muốn véo chàng đấy, vậy thì sao?”

Thường Hiên không bỏ qua, xoa thắt lưng tinh tế mà mềm mại của nàng, làm bộ hung hăng ở bên tai nàng nói: “Chờ khi trở về, xem ta làm thế nào…”

Về phần đôi vợ chồng trẻ sau khi trở rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc này tạm không thể nghiên cứu.

==

Ngày hôm sau, Thường quản sự lại trở về ăn điểm tâm. Thường Hiên một bên cúi đầu ăn cháo, một bên nói với cha chuyện tối hôm qua. Thường quản sự cũng không kinh ngạc, nhìn A Phúc, không biểu tình gì nói: “Như vậy cũng tốt, sau này có chuyện gì tam thiếu gia càng thêm chiếu cố.”

Vì thuận tiện Thường quản sự lại hỏi A Phúc chuyện ở chỗ nhị thiếu phu nhân, A Phúc tự nhiên bẩm báo chi tiết. Thường quản sự trầm ngâm một phen, lúc này mới nhắc: “Sang năm là sinh nhật bốn mươi tuổi của Thái Hậu, trong phủ coi việc này rất lớn, nay chúng ta cần đến phía nam thu mua, kỳ thật cũng là vì chuyện này. Ta nghe bên ngoài nói, hình như nhị phu nhân bên kia hy vọng chúng ta có thể làm một bức tranh thêu để làm quà mừng thọ cho Thái Hậu.”

A Phúc còn chưa nghe nói qua chuyện này, lập tức chăm chú nghe cha chồng nói.

Thường quản sự còn nói thêm: “Kỳ thật vốn dĩ là ý ở trong phủ, muốn nhân lúc đi xuống phía nam thu mua tìm vài thợ thêu tài giỏi đến làm, nhưng nay mọi người đối với con tán thưởng nhiều, nên cố ý đem đại sự này giao qua cho con.”

A Phúc vạn lần không ngờ tới chuyện này, biết việc này rất quan trọng, trong lòng khó tránh khỏi có chút không yên.

Thường Hiên cũng kinh ngạc, lập tức buông cháo cũng quên uống, trợn to đôi mắt đen bóng hỏi cha: “Cha, A Phúc có thể làm được không? Đây chính là lễ vật dâng cho Thái Hậu đó, lỡ như làm không tốt, sợ là chẳng những không lấy được lòng, còn ngay cả tính mạng người trong nhà cũng có vấn đề!”

Thường quản sự nhìn con trai của