
ú nhìn vào mắt người yêu: “Thật ra đôi mắt của em rất đẹp, lỗ múi cũng dễ nhìn, đôi môi cũng dễ nhìn, nơi nào nhìn cũng đẹp!”
Trình Thất lơ đễnh, qua loa, quá miễn cưỡng, theo cách nói của anh, xem như cô là đầu heo, anh cũng cảm thấy đẹp mắt, chẳng lẽ trong mắt người tình là Tây Thi là thật? Ừ, là thật, cô không cần người khác khen cô, có Lạc Viêm Hành thì đồng nghĩa có cả thế giới: “Lúc rời đi một phần là vì thử thách anh, một phần thật sự quá mệt mỏi, anh cũng không biết, một năm rưỡi, phải bay tới bay lui các quốc gia, mỗi ngày chỉ có ba giờ để nghỉ ngơi, bình thường còn phải trở về vệ sinh cho anh, cho con trai ăn, tinh thần cực độ bị tổn thương, nếu khi đó anh kích thích em một lần nữa, em sẽ chết, vì mạng sống, em không thể không nghỉ ngơi thật tốt cho một năm rưỡi này, thật!”
“Anh tin em!” người đàn ông cười nói xong cũng cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn khát khao đã lâu, bao lâu không có loại cảm giác này? Khẽ hôn mà thôi, khơi dậy dục niệm đã ngủ say thật lâu.
“Này, bên ngoài còn có người!”
“Bọn họ không dám vào!”
“Bây giờ là ban ngày!”
“Nhắm mắt lại không phải là buổi tối sao? Câm miệng, là ai nói muốn có con gái? Không cố gắng, ở đâu ra con gái?”
“…… Được rồi!”
Chương 92: Không Xa Không Rời (Đại Kết Cục 14)
Trở về nhà đã lâu, Trình Thất không muốn ngừng nhìn nơi này một chút, nhìn nơi kia một chút, phát hiện phòng ngủ vẫn còn giữ nguyên hiện trạng, đầu giường đều là tất cả hình của mình trước kia, thật ra người đàn ông đã sớm biết ngoại hình của cô thế nào rồi, vẫn không có ghét bỏ đi tìm kiếm khắp nơi, nói không cảm động là giả, ngay cả dáng vẻ A Nhiêm cũng không thay đổi, ôm lấy hung hăng hôn một cái: “A Nhiêm càng ngày càng đẹp!”
A Nhiêm buồn cười chết đi được, bày tư thế ở trong khắp đại sảnh, mặc kệ có người nhìn hay không, nó vui vẻ, nó biểu diễn.
Đám người Ma Tử và Tiểu Lan vọt tới phòng ngủ ôm Trình Thất khóc rống, nước mắt xối, cuối cùng trở lại rồi, về sau cũng không tách ra nữa.
Một nhà ba người hợp lại sau nửa năm, mọi người bắt đầu bàn bạc việc tổ chức hôn lễ, ồn ào không nghỉ, cuối cùng quyết định cử hành cùng một lúc, Long Hổ Hội chuẩn bị mấy cuộc hôn lễ, toàn bộ chi tiêu còn dư lại đưa vào quỹ của Phi Vân Bang, một ngày này, Trình Thất ôm áo cưới, mang theo con trai và A Nhiêm nghênh ngang đi dạo hẻm nhỏ, Tiểu Hải mặc tây trang màu đen, thắt nơ bươm bướm, đội chiếc mũ Newsboy, vô cùng đẹp trai.
A Nhiêm kiểm tra chung quanh, đột nhiên nghiêng đầu, hung ác le lưỡi.
“Thế nào?” Trình Thất không hiểu nhìn sang, mẹ nó, ở đâu ra hai tên cướp nhỏ? Đang ngứa tay, vừa muốn siết tay, đối phương lại móc ra mã tấu, lập tức ỉu xìu.
Đứa bé lập tức rúc vào trong ngực Trình Thất.
Hai người đàn ông này hung thần ác sát, ba mươi tuổi đầu, mặc quần áo cũ rách, vừa nhìn thì không phải là người trả thù, ngược lại càng giống như. . . . . .
Quả nhiên, một người trong đó thét to lên nói: “Ít nói nhảm, lấy tiền ra!”
Trình Thất đột nhiên thở nhẹ một hơi, không phải xã hội đên, như vậy cũng chứng minh không có căn cơ võ thuật, một tay là có thể giải quyết, nhưng cô muốn huấn luyện sự can đảm của A Nhiêm, đẩy đẩy A Nhiêm ở phía sau: “Đã tới lúc mày bày tỏ lòng trung thành, nhanh cắn bọn họ!”
“Má ơi, anh, con rắn thật lớn !” Sau khi tên cướp A nhìn thấy con vật màu vàng óng ánh, lập tức lui ra sau một bước.
Tên cướp B đã sớm nhìn thấy, nhìn kỹ một hồi, lắc đầu nói: “Không sợ, đây chỉ là con thú cưng, không cắn người, cô, mau đưa tiền ra đây, nếu không giết chết cô và đứa bé!”
“Ôi trời, A Nhiêm, nhanh lên !” Trình Thất đá A Nhiêm một cái.
A Nhiêm bị sợ đến choáng váng, đừng tới đây, đừng tới đây, tới nữa tôi chạy. . . . . . Dĩ nhiên, phía sau không có đường lui, mắt thấy hai người kia càng đi càng gần, lúc Trình Thất chuẩn bị buông con trai để ra tay, A Nhiêm đột nhiên nghĩ ra, bắt đầu hung hăng lắc cái đầu như trống bỏi.
Hai tên cướp ngây ngốc, nó làm gì? Rắn cũng bị giật kinh phong?
A Nhiêm dùng hết sức lắc lư, giống như uống thuốc kích thích.
Trình Thất một tay chống nạnh, một tay hung hăng vỗ ót, sau đó ôm cổ của A Nhiêm kéo đến góc, nhỏ giọng giáo dục: “Mày là tên nhát gan, giả bộ Rắn Đuôi Chuông còn lắc lư sai chỗ, đồ vô dụng!”
A Nhiêm mắt nổ đom đóm, tại sao đầu rất choáng váng? Trời ơi, lắc lư sai chỗ rồi, lập tức tránh thoát Trình Thất, bò trở về, hung ác nhìn chằm chằm hai kẻ địch, nhếch lên cái đuôi nhỏ, giống như quạt máy đung đưa ‘sưu sưu sưu’, tánh mạng chủ nhân nằm trong tay của nó, mặc kệ như thế nào cũng phải cứu người.
“Anh, nó nó nó là Rắn Đuôi Chuông!”
Trình Thất cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không sai, chính là Rắn Đuôi Chuông, độc tính rất mạnh, phun một ngụm nước miếng cũng đủ lấy mạng các người!”
Tên lưu manh anh lập tức quát em trai một tiếng: “Nói bậy, có Rắn Đuôi Chuông lớn như vậy sao?”
“Em cũng chưa từng thấy con rắn lớn như vậy. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng cái đuôi của nó. . . . . .” Đứa em chỉ vào cái đuôi của A Nhiêm, liên tục lùi về phía sau.
Anh trai cũng nhìn sang, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thật sự đúng rồi, lập tức xoay người nói: “