
tê’ sao? Lại không dám di động, nhưng mà con vật kia ở phía sau cũng không có ý rời đi, ‘vèo’ đột nhiên xoay người, vốn chỉ muốn nhìn cho rõ ngọn ngành, cùng lúc vừa nhìn, thở hơi chậm lại, kinh hô: “Mẹ kiếp!”
Phía đối diện ba mét, một con. . . . . . Dùng con để hình dung cũng là không phù hợp, một con rắn khổng lồ chưa từng thấy qua trong cuộc đời đang ở trên cao nhìn xuống quan sát cô, đần độn ngửa đầu, theo thân rắn nhìn lên trên, nó đang rướn cổ lên nhìn thẳng vào mắt cô, cái miệng lớn bằng nửa cái chậu thật giống như lúc nào cũng có thể sẽ há ra cắn nuốt cô.
Thân thể cuộn tròn trên mặt sàn không cách nào tưởng tượng, toàn thân vàng óng ánh, cái eo bằng thùng nước, đừng nói một Trình Thất, chính là mười Trình Thất cũng không đủ nó ăn đi? Lạc Viêm Hành. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Đã bị nó nuốt rồi? Không trách được tìm người không thấy.
Càng nghĩ càng sợ, chuyện này. . . . . . ở đâu ra một con rắn lớn như vậy? Địch không động ta không động, nhưng con mẹ nó, nó cũng không thể cứ như vậy làm tiêu tốn thời gian của cô chứ? Xoa một chút mồ hôi lạnh, cười khan nói: “Ha ha. . . . . . Này. . . . . . mày nhìn tao. . . . . . Còn chưa đủ mày nhét kẽ răng. . . . . . Mày thấy có phải không. . . . . . ?”
Hai con ngươi tròn vo của A Nhiêm nhìn chằm chằm, không ngừng thè lưỡi.
Trình Thất biết rõ đối phương nghe không hiểu tiếng người, Lạc Viêm Hành là người đàn ông mạnh mẽ như vậy cũng tiêu, cô tuyệt không thể theo chân nó dây dưa, nắm chặt thời cơ, xoay người nhanh chân chạy như điên, nhắm ngay cửa sổ thủy tinh phía trước, giành giật từng giây, rất sợ làm lỡ 0.1 giây, mới vừa chuẩn bị bay vọt lên đánh vỡ thủy tinh chạy trối chết thì ‘rắc’ tức thì dừng lại, mẹ nó, đây là lầu ba, lăn xuống tốt hơn không?
Đang do dự, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bởi vì nơi xa truyền đến tiếng va chạm, quay đầu nhìn lại, cả người cũng ngây ngốc.
Chỉ thấy cửa cầu thang chỉ còn lại một đoạn đuôi rắn màu vàng kim, đang lấy tốc độ thật nhanh ‘chạy trốn!’ đúng vậy, chạy trốn, cô cho là như vậy, bởi vì âm thanh ‘soạt soạt bành bạch’ tuyệt đối là con rắn to lớn xông mạnh va chạm các loại bài biện, đè lại trái tim sắp nổ tung, chuyện này. . . . . .
A Nhiêm quả thật chạy trốn như điên, hù chết nó, hù chết nó, trong nhà có trộm tới rồi, ôi. . . . . . Lại đụng vào cái gì? Đau chết, chủ nhân cứu mạng a, vừa nghĩ tới người nọ lại có thể không sợ vũ khí ‘thè lưỡi’ cuối cùng của nó liền tim gan phát run, sau khi đến lầu hai, bò vào phòng ngủ chủ nhân núp ở sau ghế sa lon co rút thành một cục, thật ra tôi không phải rắn, là một đống phân to, tôi không có da có thể làm giày và túi xách.
Trình Thất rón rén theo tới cửa, cô nhìn thấy con ‘rắn’ kia vào phòng này, hỏi tại sao cô không chạy thục mạng ngược lại tìm kích thích? Nếu như bạn thấy được một kho báu, mà nó e sợ bạn, bạn sẽ buông tha sao? Không sai, kho báu, lột da rắn nó, bán được 180 triệu, nhất định không thành vấn đề.
Cô cũng chính là cái loại anh không sợ tôi, tôi sợ anh…anh sợ tôi…tôi sẽ chiến đấu với anh đến cùng.
Được rồi, thật ra cô chỉ tò mò mà thôi, con vật lớn như vậy lại có thể sợ cô, thật thú vị, nhất định là con vật cưng Lạc Viêm Hành nuôi, như vậy không sợ bị tấn công, theo lý thuyết nó không nên sợ, xem chừng Lạc Viêm Hành đem động vật giết chết sau mới cho nó ăn, tiêu diệt dã tính nguyên thủy nhất của con vật cưng.
Có giải thích tốt hơn sao?
“Mày ở bên trong sao?” Trình Thất lấy ra cây đao bên hông, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, đánh rắn đánh phủ đầu, nếu thật làm càn, trực tiếp cắt nó, lần nữa xoa một chút mồ hôi lạnh, nếu sợ cô thì cô chế phục bắt về nhà, có một con vật to như thế mang đi ra ngoài cũng rất oai phong phải không? Xem sau này ai còn dám khi dễ cô.
Nhớ tới những con chó đi dạo, mỗi lần nhìn thấy cũng ảo tưởng lúc nào đó sẽ nuôi một con chó ngao, con rắn to lớn này còn uy phong hơn chó ngao Tây Tạng.
“Tao thấy được mày rồi!” Vừa vào phòng vừa đến gần ghế sa lon, nhìn chằm chằm đuôi rắn lộ bên ngoài, vẫn còn đang run rẩy, quả nhiên là sợ người.
A Nhiêm giống như bị sốt, khì khì réo lên không ngừng, chủ nhân cứu mạng a, nếu ngài không ra, A Nhiêm sẽ bị lột da rắn làm túi xách rồi.
Trình Thất đã di động đến ghế sa lon trước mặt rồi, giơ lên thanh đao, bình tĩnh một chút, đừng sợ đừng sợ, không có gì phải sợ, lấy công lực của cô, một đao trí mạng tuyệt đối không có gì đáng ngại, dịu dàng nói: “Ra ngoài. . . . . . Yên tâm, tao sẽ không làm tổn thương mày!”
A Nhiêm đưa ra đầu rắn nhìn một chút, nhanh chóng lùi về, má ơi, còn cầm đao nữa, làm thế nào? Nó thật sợ hãi.
“Ra ngoài. . . . . .”
“Cô ở đây làm gì?”
‘Ầm! ’
Thanh Đao rơi xuống đất, Trình Thất giật mình lùi lại mấy bước, nhìn về phía cửa phòng tắm, lại kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt nhìn thẳng dưới phần bụng ba tấc của người đàn ông.
Trên đầu người đàn ông còn đầy bọt, thân thể dũng manh không che giấu, chân trần lạnh lẽo vô tình đứng cạnh cửa, ánh mắt cũng không có tiêu cự, có lẽ định vị ở ghế sa lon, vài giọt nước theo xương đòn quanh co chảy xuống, vòng eo tinh tế còn lưu lại chút ít