
h.”
Anh phì cười “Cầu hôn cùng lúc thế này, anh lần đầu thấy đấy.”
Vài ngày sau đó, anh đưa cô cùng đi đăng ký kết hôn. Cục Dân chính lúc sáng sớm còn tĩnh lặng, bây giờ thì ồn ào, cũng may cô và anh đến sớm chỉ còn chờ hai người nữa là tới lượt. Cố Thanh Vũ ngồi cạnh anh, nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Lục Tử Ngạn thì ngược lại, dáng người thanh cao, khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng cao ngạo. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh là người lạnh lùng, người đàn ông đầy uy nghiêm nhưng chỉ có cô biết bên ngoài chỉ thế thôi về nhà liền lòi mặt chuột.
Đến lượt, anh nắm tay cô bước đi. Thủ tục không quá khó khăn, nhanh chóng vào cũng nhanh chóng đi ra, nhưng vấn đề, là có một nữ cảnh sát mặt mày hầm hầm, đứng quan sát xung quanh như đang dò xét gì đó, khiến Lục Tử Ngạn khó chịu. Trước khi về. Anh nói “Những người trong đó toàn những thành phần uy quyền, thích sai bảo người khác, nhưng thực chất chỉ là làm màu thôi.”
“…” Hình như anh rất bất mãn.
Về đến nhà, cô cầm tờ giấy màu đỏ ngắm nghía, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đọc đi đọc lại mấy lần, thấy thế anh cười, chọc ghẹo “Em có cần lồng kính treo trong phòng khách không?”
Cố Thanh Vũ nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc “Anh không thấy tờ giấy này rất có giá trị sai?”
Anh thản nhiên đáp “Tờ giấy đăng ký kết hôn quả thật rất có giá trị nhưng cũng chỉ là trên giấy tờ. Em đã từng thấy có người cầm tờ giấy đó nhưng không gọi nhau là vợ chồng chưa?” Anh đưa tay áp vào mặt cô, ánh mắt thâm trầm “Lời hứa của anh có giá trị hơn tất cả những thủ tục này, đặc biệt đối với em còn thiết thực hơn.”
Ý của anh là những lời nói của anh với cô luôn là thật lòng… Ha…sao lại có cảm giác ngọt ngào như thế. Cố Thanh Vũ cười ngẩn ngơ, Lục Tử Ngạn đột nhiên đè cô xuống, làm mặt dê “Vậy chúng ta có nên làm nốt giai đoạn cuối của kết hôn không?”
Cố Thanh Vũ bị anh doạ cho hoảng sợ lại có chút xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác “Em chưa rút đồ đang phơi ngoài ban công.”
Lục Tử Ngạn cúi thấp người xuống “Vợ, đừng hòng thoát.”
Cô đâu ngờ được, Lục giáo sư đây bụng đầy mưu kế luôn muốn bắt cô dưới thân từ từ dụ dỗ…
***
Một ngày mua thu se lạnh, Lục giáo sư phải đi dự hội thảo bên Mỹ, phải xa vợ một tuần. Trước khi đi, anh nghẹn ngào, không nỡ xa cô. Cố Thanh Vũ lòng tuy buồn nhưng không nói ra, còn trêu đùa “Anh chỉ đi có một tuần, chứ có phải mười năm đâu mà.”
Lục Tử Ngạn nhăn mặt “Chỉ xa em một ngày đã thấy dài như một thế kỷ, một tuần á? Chắc anh sống không nổi.”
Cố Thanh Vũ phì cười “Có điện thoại để làm gì? Bật video lên là có thể thấy mặt.’
“Nhưng có ân ân ái ái, ôm ấp, làm ‘chuyện ấy’ được đâu.”
“…” Lý do của anh đấy à??
Ngày hôm sau, anh ra sân bay, cô không thể tiễn vì anh đi cùng Ngô giáo sư, tại thời điểm đó chuyện kết hôn của hai người vẫn chưa công khai.
Cô ở nhà đứng ngoài ban công, nhìn lên trời xanh, trong lòng buồn man mác, trống trải vô cùng. Địên thoại báo tin nhắn đến “Anh lên máy bay rồi, ở nhà đừng khóc. Anh nhớ em.”
Cô tủm tỉm cười, vừa đi có mấy tiếng thôi mà đã nhắn là nhớ cô… Giọt nước trong trẻo nặng trĩu chạm vào màn hình điện thoại. Cố Thanh Vũ giật mình vội lau mắt, đi vào nhà. Cô nên tập sống xa anh, đâu phải lúc nào cũng dựa dẫm vào anh được.
Nói thì như vậy nhưng không có anh cũng rất bùôn chán, đám bạn rủ ra ngoài. Mỗi lần như thế cô đều đồng ý. Lâu rồi cũng quen, không cảm thấy buồn nữa. Có hôm, lúc mười một giờ đêm, anh gọi điện “Em đang làm gì thế.”
Cố Thanh Vũ nằm trên giường, giọng ngái ngủ “Đang ngủ.” Anh không biết là đang lệch múi giờ sao?
“Vậy à? Thế thì ngủ ngon.” Giọng anh có chút đượm buồn. Nhưng cô đang ngủ nên không mấy để ý.
Cô không phải vô tâm, là do lệch múi giờ, hơn nữa không có anh ở nhà nên cô đi ngủ sớm, cố lắm mới ngủ được…
Sáng thức dậy sớm, nếu có tính toán không sai thì bây giờ bên Mỹ chỉ mới mười giờ, cô nhắn “Ngủ ngon!”
Lục Tử Ngạn lập tức gọi lại “Em dậy sớm thế.”
Cố Thanh Vũ cười “Tại tối qua ngủ sớm. Anh ngủ đi, em cúp máy đây.”
“Để làm gì?”
“Em làm bữa sáng.”
Anh nuối tiếc “Ừ.”
“Em nhớ anh.” Cố Thanh Vũ vô tình thốt ra, thật ra cô không muốn nói cho anh biết vì sợ anh phân tâm. Lục Tử Ngạn bên kia im lặng một chút, sau đó trả lời “Anh sẽ về sớm thôi.” Rồi cúp máy… Đó là lần đầu cô và anh xa nhau nửa vòng trái đất.
***
Lục Tử Ngạn rất thích ăn hải sản. Năm cô học đại học năm hai, lúc ấy cả trường được đi cắm trại trong rừng, còn được thi bắt cá bên suối. Lúc đó, tính tình Cố Thanh Vũ đã được cải thiện, rất hào hứng tham gia. Trong lúc phấn khích vô tình trượt chân ngã đập mặt xuống suối. Máu mũi chảy ròng ròng, làm Lục Tử Ngạn và mọi người một phen hoảng hồn. Sau khi đưa cô đi cầm máu (với thân phận là giáo sư), anh nhíu mày, bắt đầu làu bàu “Ai bảo em hăng hái thế, yêu cá đến nỗi không nỡ bắt mà hôn luôn à?”
Cố Thanh Vũ xấu hổ, xoa xoa cái mũi “Em trượt chân ấy chứ. Chưa bị nước cuốn trôi là may rồi.”
Anh gằn giọng “Còn đợi nước cuốn mới sợ nữa á?”
“Chẳng phải anh thích hải sản à? Tuy không phải ở biển, nhưng cũng là cá. Em định làm cá nướng cho anh ấy chứ.”
Nghe thế, anh mát ruột má