
về. Bây giờ còn sớm, Lục Tử Ngạn còn chưa về, bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô quăng đống đồ trên bàn chạy ra mở cửa. Là thím Trương bên cạnh.
Bà cười thân thiện “Xin chào.”
Cô lịch sự đáp “Chào thím Trương, có gì không ạ?”
“Nhà cô có bưu phẩm, vừa nãy đúng lúc tôi ra ngoài về có ngừơi nhờ tôi chuyển giúp.”
“A, cảm ơn thím.” Cố Thanh Vũ nhận lấy, cúi đầu cảm ơn rồi đi vào nhà. Người nhận là anh. Cô để cạnh thần trên bàn, rồi đem túi đồ cất vào phòng…
Hôm nay Lục Tử Ngạn về nhà sớm, về nhà không thấy cô đâu. Trên bàn có bưu phẩm.. kế bên là túi đồ bằng giấy. Anh cầm lên, để kế bưu phẩm của mình nên túi giấy này cũng là của anh. Lục Tử Ngạn mở ra xem, vừa nhìn thấy đã muốn đóng lại.
Là váy ngủ kiểu sexy nóng bỏng. “Chậc, cố tình đây mà.” Lỡ xem rồi, anh cười tươi lấy ra, ngắm nghía trước sau chiếc váy. Đúng lúc Cố Thanh Vũ vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, nhìn anh cầm chiếc váy, túi đồ trên tay rơi xuống đất. Cô chạy đến muốn lấy lại, nhưng anh nhanh tay lẹ mắt giơ lên cao “Em làm gì?”
Cố Thanh Vũ nhướn người, nhảy lên cao để giật chiếc váy, đây chẳng phải là cái mà Hiểu Ái cầm lúc nãy, sao nó lại ở đây. Cô gằn giọng “Em không đùa đâu, anh mau đưa đây.”
“Chẳng phải em mua để mặc cho anh xem? Ngại làm gì?”
“Là Hiểu Ái, không phải em.”
Cố Thanh Vũ nhảy mệt, nên đá vào chân, Lục Tử Ngạn la thất thanh. Cô lấy cái váy, trừng mắt nhìn anh “Dám chọc em. Hừ…” sau đó bỏ vào phòng.
Lục Tử Ngạn không biết sợ, nói lớn “Vợ, em không hợp với ren đâu, voan đẹp hơn.”
Cố Thanh Vũ không dám trả lời…
Ăn cơm trưa, Lục Tử Ngạn không ngừng bàn luận về chiếc váy ngủ.
“Thanh Vũ, em còn mua cái nào không?”
Cố Thanh Vũ cắm cúi ăn cơm “Không.”
“Theo như anh thấy, em thích hợp với màu đỏ hơn, phía dưới lót voan, không cần phải che hết cũng được, chậc…hết sức quyến rũ.” Điệu bộ vô cùng háo sắc. “Anh cũng không thích ren, bất tiện lắm.”
Cố Thanh Vũ hai bên mặt đỏ ửng, cô nghiến răng nghiến lợi nói “Anh có để yên cho em ăn cơm không?”
Anh cười “Hay tối nay em mặc thử nhé.”
“Anh thích thì mặc đi.”
“Anh có rồi.”
“Gì?”
“Là bộ đồ ngủ của anh đấy, anh không dành với em đâu. Đừng lo…”
Cố Thanh Vũ nói không lên lời, Phong Hiểu Ái, cô nhất định phải cho nó một bài học….
Chương 18
Hôm nay là ngày nghỉ nên Cố Thanh Vũ ngủ nướng đến hơn 8 giờ mới dậy. Khi mở mắt thấy Lục Tử Ngạn vẫn ngủ. Cô tự hỏi hình như người này nếu không được gọi sẽ không chịu thức?? Cố Thanh Vũ ngồi dậy, leo xuống giường, đột nhiên áo bị nắm lại. Cô nheo mắt quay lại, nhìn bàn tay đang nắm áo mình, cất tiếng “Nếu đã dậy rồi thì đi đánh răng.”
Lục Tử Ngạn nghiêng người, mở mắt nhìn cô, mỉm cười “Chào buổi sáng.”
Cố Thanh Vũ: “Anh còn nằm đó.”
Anh ngồi dậy, đi theo cô vào toilet, lấy kem đánh răng rồi đưa cho cô.
Đánh răng xong, anh lau mặt sạch sẽ, hai tay chống vào bồn rửa mặt, lông mày nhíu lại. Cô hỏi “Anh làm gì vậy?”
“Thanh Vũ, em nói xem, anh là đại mỹ nhân đúng không? Tuyệt…không một khuyết điểm.”
“Anh đang nói nhân phẩm hay bề ngoài.”
Anh hất mặt “Cả hai, em không cần suy nghĩ. Anh biết câu trả lời rồi. Haha…”
Anh đang tự huyễn đấy à?
Cố Thanh Vũ mỉm cười, thành thật trả lời “Về nhân phẩm em nhận xét hai từ ‘lưu manh’, về bề ngoài có thể cho là ‘được’.”
Anh bĩu môi “Em chẳng thành thật chút nào.”
Là do anh không chịu chấp nhận sự thật thôi.
***
Một ngày đẹp trời, đám bạn của cô kéo đến nhà chơi, chúng nó may mắn gặp được bạn của Lục Tử Ngạn. Câu đầu tiên đến đây của Phong Hiểu Ái là “Có Ngô giáo sư trong đó không?” – -!
Bạn anh ngồi trên sofa nói chuyện, bọn cô vào bếp cười đùa, Bạch Nha cười tươi kể chuyện của nó “Hôm nọ trong công ty, có anh kia làm quen tao, mặt mũi không tệ, gia phả không tồi, chỉ tiếc một điều…”
Cô hỏi “Điều gì?”
Hiểu Ái nói thay “Anh ta cao có mét sáu mấy còn Phương tiểu thư đây tận mét bảy. Nó cao hơn anh ta gần một cái đầu..haha…lúc đứng cạnh nhau cảm tưởng cứ như chị em ấy…haha..haha…”
“Fuck… Chị đây cứ tưởng thoát kiếp FA ai ngờ…” Bạch Nha lắc đầu buồn tủi. Ở trong công ty nhà cô, Bạch Nha giấu thân phận không cho ai biết, mọi người rất ít ai biết cô, chỉ biết Phương thị có cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang.
Cố Thanh Vũ an ủi “Cố gắng lên, đời còn dài, ‘dzai’ còn nhiều, gái ạ.”
Bạch Nha cười lưu manh “Cố tử , có đứa nào không? Giới thiệu đi.”
Hiểu Ái bày tỏ ý kiến “Mày có thấy từ khi sinh ra nó chỉ ‘qua tay’ một người duy nhất thôi không?”
“Kệ xác tao.”
Thụ cười “Nó không có “mối” nhưng chồng của bạn Vũ đây có rất nhiều.”
“Ồ…” Bạch Nha cười hớn hở “Cái anh cao cao, tóc màu đen nâu, sơ mi xanh kia là ai vậy?”
Cố Thanh Vũ nghe mà muốn toát mồ hôi lạnh, có cần trơ trẽn thế không? Cô thành thật trả lời “Anh ấy tên Thẩm duy Thiên, là phó giám đốc công ty Metral.”
“Là cái người đã giúp mày vào làm nhân sự đó à?”
“Ừ.”
“Được đấy.” Nó suy nghĩ một chút “Nên tấn công hay dụ dỗ?”…
Hiểu Ái cười tà “Cả hai đi.”
“Nhưng tao là tiểu thư, phải cho xíu lòng tự trọng chứ.”
Đang bàn luận sôi nổi, bên ngoài vang lên giọng của Lục Tử Ngạn “Thanh Vũ, hôm nay ra ngoài ăn nhé.”
Hiểu Ái lên tiếng “Giáo