Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đặc quyền của giáo sư

Đặc quyền của giáo sư

Tác giả: Dư Lạc Thuần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323832

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

này.”

Cố Thanh Vũ ngớ người, xấu hổ úp mặt xuống, là cô hiểu lầm lại còn làm ầm ĩ. Lục Tử Ngạn cười tươi “Vợ, chắc không em vì chuyện này mà khóc đấy nhé.”

Cố Thanh Vũ không trả lời, đẩy anh ra, bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn đi theo kéo tay cô, ôm vào lòng “Nếu em muốn, có thể đi làm. Nhưng đừng làm quá sức.”

Cô gật đầu “Em sẽ làm thử, nếu không được sẽ nghe lời anh ở nhà.”

“Ừ.” Anh cười, dùng tay lau nước mắt cho cô rồi híp mắt nói “Vợ, bữa sáng của anh không còn, em bù lại đi.”

Cô mỉm cười “Để em làm lại.”

“Ý anh là bù trên giường!”

“Bỉ ổi.” Cô mắng.

“….”

Có người vừa kêu đói mốc meo vậy mà lại giở trò…

***

Vợ chồng cô cũng như bình thường cùng nhau đi siêu thị. Lục Tử Ngạn hình như luôn muốn được cô “chiều chuộng”, đòi đủ thứ, đẩy xe đi bên cạnh Cố Thanh Vũ, nói “Vợ, mua trái cây đi.”

Cô đứng bên quầy trái cây, hỏi “Anh muốn ăn gì?”

“Táo hay đào cũng được.”

Cố Thanh Vũ lựa vài quả táo bỏ vào giỏ, đi đến quầy thịt, anh nói “Vợ, mua thịt bò đi.”

Đến khu hải sản, nói “Vợ, mua mực ống đi.”

Cố Thanh Vũ quay sang nhìn anh “Hay anh ôm cả siêu thị về nhà đi.” Anh đến khu nào cũng muốn mua, ngay cả sữa dành cho trẻ em cũng muốn mua.

Lục Tử Ngạn tỏ vẻ buồn rầu “Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng anh thà ôm em còn hơn ôm cái siêu thị này.”

“….”

Mua xong rồi thì thanh toán, Lục Tử Ngạn đứng xếp hàng đợi đến lượt, buồn chán đứng nghịch điện thoại, một người phụ nữ xinh đẹp chợt lên tiếng “Anh gì đó, có thể nhường cho em tính tiền trước được không? Em có việc gấp.”

Lục Tử Ngạn rời tầm mắt khỏi điện thoại, ngước nhìn cô gái, lịch sự trả lời “Tôi và vợ cũng có việc gấp nhưng có thấy ai nhường đâu, nên tôi cũng không thể nhường cô được.”

Cô gái kia nghe vậy, cười gượng quay mặt đi đến quầy khác, cô kéo áo anh, hỏi “Chúng ta có việc gấp sao?”

Lục Tử Ngạn chăm chú nghịch điện thoại, không nhìn cô, trả lời “Anh chỉ nói thế thôi.”

“Vậy sao anh không lịch sự nhường cho cô ấy?”

Lục Tử Ngạn ngước mặt lên, bĩu môi “Tại sao? Anh đứng chờ mỏi cả chân bây giờ lại phải nhường cho cô ta. Không cần thiết. Mau mau tính tiền rồi vợ chồng mình về nhà tâm tình.”

Cố Thanh Vũ trừng mắt, cô nói “Có chuyện này em muốn hỏi anh lâu rồi, Ngạn tử, có phải IQ của anh tỉ lệ nghịch với EQ?”

Anh bình thản trả lời “Đều Maximum như nhau cả.”

Đồ tự huyễn….

****

Quốc khánh, bố mẹ Lục Tử Ngạn đến thăm đúng lúc cô không có nhà, anh gọi điện bất ngờ khiến cô hối hả chạy về. Mẹ chồng ngồi trên ghế sofa thấy Cố Thanh Vũ, vươn tay vẫy vẫy. Bà vẫn có thói quen mặc sườn xám, dáng người thanh thoát, cô đi đến cúi đầu chào hai người “Bố mẹ đến bất ngờ quá, con chưa chuẩn bị kịp thức ăn, bố mẹ đợi con đi siêu thị đã nhé.”

Bố Lục Tử Ngạn lắc đầu “Không cần đâu, ra ngoài ăn cũng được.”

Vậy là Lục Tử Ngạn lấy xe chở cô đến nhà hàng. Tốc độ của anh tất nhiên phải nhanh hơn bố mình nên nhà hàng trước, phục vụ thấy anh, lịch sự hỏi “Anh chị đi mấy người ạ?”

Lục Tử Ngạn cũng lịch sự trả lời “Chúng tôi đi bốn người, anh có thể tìm giúp tôi một chỗ ngồi sáng sủa, yên tĩnh,mát mẻ lại có thể ngắm cảnh càng tốt.” (Đây là nhà hàng được lợp kính cường lực trong suốt.)

Phục vụ mỉm cười “Mời anh chị đi theo tôi ạ.”

Anh cùng cô đi theo phục vụ đến chỗ theo yêu cầu của anh, Lục Tử Ngạn rất hài long, gật đầu vui vẻ “Được đấy.” Rồi ngồi xuống, phục vụ quay đi, cô mới hỏi “Anh trở nên khó tính từ bao giờ thế? Chỉ ăn cơm thôi mà cũng vòng vo.”

Anh chậm trãi trả lời “Anh không thích những nơi quá ồn ào, hơn nữa vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh mới là ‘mỹ vị’.”

Đúng là nhiều chuyện!

Đợi một lúc, bố mẹ anh cũng đến, bố Lục Tử Ngạn là quân nhân nên tính tình kỉ cương nghiêm khắc, khi thấy anh phóng nhanh vượt ẩu liền mắng “Thằng nhóc này, con muốn gây tai nạn hay sao mà chạy nhanh chứ thế?”

Lục Tử Ngạn chẳng biết sợ, vui vẻ đáp “Thế là còn chậm đấy, bố không tin thì hỏi Thanh Vũ đi.”

“Còn dám trả treo?”

“Bố mẹ, gọi món đã nhé.” Thấy tình thế khá căng thẳng, Cố Thanh Vũ vội lên tiếng.

Phục vụ đến, Lục Tử Ngạn may ra còn biết kính lão đắc thọ, để cho ông chọn món, ngồi im lảm nhảm đủ thứ với cô.

Đồ ăn được bày ra, vì mẹ anh thích món ăn Trung Hoa nên bố anh chỉ gọi những món bà thích, cô thì sao cũng được. Ăn cơm, bố anh lại nhắc đến chuyện muốn anh về phụ giúp, Lục Tử Ngạn nhàm chán nói “Bố nói mãi một vấn đề mà không thấy chán à?”

Ông nhăn mặt “Con cũng nên giúp bố một tay.”

“Làm quân nhân mệt lắm, không làm.”

“Làm ở phòng nghiên cứu, máy lạnh hẳn hỏi, con mệt cái gì?”

Nói cả buổi, ông cũng hết cách với anh, khi về anh chỉ cười “Anh nể phục bố anh thật đấy. Có mỗi một chuyện đó mà ngày nào cũng nói.” Sau đó thở dài một hơi “Người tài giỏi quá cũng khổ.”

Cô “…”

Vì là lễ, Cố Thanh Vũ đặc biệt lười, chén bát quăng thẳng vào máy rửa chén, bình thường cô tự tay rửa nhưng khi có khách hay phải rửa lại tất cả mới dùng đến máy rửa chén. Cô nằm dài dưới sàn, mùa đông sàn nhà đặc biệt lạnh nhưng cô lại thích thế, cảm giác mát vô cùng. – -!

Nói gì thì nói, cô cũng không thể không lau dọn nhà cửa, giặt đồ, Cố Thanh Vũ bật dậy, chạy vào phòng sách “Ngạn tử, giúp em làm vi