Polly po-cket
Cưới chui với trung tá

Cưới chui với trung tá

Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326283

Bình chọn: 9.00/10/628 lượt.

vào đôi môi, cô bắt đầu hòa hợp dần, sức phản kháng cũng ít đi, giãy giụa cũng biến thành rên rỉ.

Thật ra thì trải nghiệm ở trong xe, đó không hẳn không phải là một chuyện tốt.

Hai người cũng động tình, một người bắt đầu cười giỡn hứng thú, một người ỡm ờ, cuối cùng cũng không chịu nổi cái loại kích thích đó, bắt đầu thở dốc, bắt đầu rên rỉ.

Không biết từ lúc nào tay của Lưu Vũ đã tiến vào trong quần Từ Nhan rồi. Trong xe có máy điều hòa không khí , nên vào trong xe một lúc, Từ Nhan đã cởi áo khoác ngoài ra, lúc này trên người của cô chỉ có bộ đồng phục làm việc gồm áo sơ mi cộng thêm một cái quần thời trang, quần áo cũng không tính là quá dày nhưng cũng không tính là quá mỏng. Tay của anh đã từ từ cởi các nút trên quần áo của cô, tay cũng đã đi vào bên trong, xoa nhẹ nơi quần lót của cô.

“Đừng, A Vũ, có người . . . . . .” Hai tay của Từ Nhan bắt lấy cổ áo của hắn, khẩn trương nhìn bên ngoài.

Lưu Vũ không hề trả lời cô, mà dùng hành động trực tiếp để trả lời . Bây giờ thân thể Từ Nhan đã không chịu nổi bởi Lưu Vũ giở trò kích thích như vậy, thân thể cô đặc biệt nhạy cảm, trước kia cô cũng không biết thân thể mình có nhiều chỗ nhạy cảm như thế, nhưng kể từ sau khi gặp gỡ Lưu Vũ, chính xác mà nói phải là sau khi hai người xảy ra quan hệ, thân thể của cô liền bắt đầu nhạy cảm. Có lúc trong lòng không nghĩ, nhưng khi bị anh kích thích như vậy, kết quả là thân thể giống như kiểu chiếc bánh màn thầu, bắt đầu trở nên mềm rồi.

“Anh Tiểu Vũ . . . . . .” Ý thức của Từ Nhan từ từ biến mất.

Mỗi lần Từ Nhan bị Tiểu Vũ ăn, cũng là lúc cô ý loạn tình mê, lúc này Lưu Vũ đặc biệt hưởng thụ cách xưng hô này, mỗi lần như vậy cũng có thể đặc biệt kích tình.

Lưu Vũ đem thân thể Từ Nhan bế lên, để cho cô giạng hai chân ở giữa cổ mình.

“Cốc cốc cốc . . . . . .” Đột nhiên, ngoài cửa xe vang lên một tiếng gõ cửa sổ.

Lưu Vũ và Từ Nhan còn đang trong sự kích tình, hình như không nghe thấy tiếng gõ cửa sổ đó.

Âm thanh kia lớn dần, lần này Từ Nhan nghe được, cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ bên ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu, lại thấy ở ngoài xe có một người đang đứng,từ bên trong xe có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại có thể thấy bên trong, cho nên vừa thấy bóng người này thì cô sợ hết hồn, tất cả kích thích cũng liền mất ráo.

“A Vũ, có người bên ngoài.” Cô nhỏ giọng gọi hắn.

“Đừng quản bọn họ, bọn họ không quản lý xe quân đội.” Lưu Vũ không vui vì chuyện tốt bị cắt ngang.

“Không quản lý xe quân sự không có nghĩa là bọn họ không được hỏi han, chúng ta dừng xe ở ven đường, làm ra những loại chuyện này, thì người ta có lý do để hỏi. Đừng làm rộn, tốt nhất anh lái xe đi, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, thì để cho em lái xe.”

Phía ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa sổ, nếu không mở cửa xe có thề không bỏ qua.

Lưu Vũ trong lòng tức giận, cởi áo khoác phủ thêm cho Từ Nhan, ấn cô ngã ở trên ghế, nhẹ giọng nói: “Ngủ một chút đi, em cũng mệt mỏi, đợi đến nhà anh sẽ gọi em.” Tiếp đó hạ cửa sổ xe xuống, trừng mắt về phía người bên ngoài.

Đó là một cảnh sát giao thông trung niên, đứng ở ngoài cửa sổ lễ phép nhìn hắn, chào theo kiểu nhà binh, nói: “Ngài khỏe chứ, nơi này không thể dừng xe, cho nên . . . . . .” Nói xong, liếc nhìn vào trong, thấy được một bộ quân trang được khoác lên trên người một người, muốn nhìn lại rõ ràng, lại bị Lưu Vũ chặn lại.

Tiếng của Lưu Vũ không lạnh nhưng lại không nhiệt tình, anh kéo cửa sổ xe đến ngang miệng, hỏi vị cảnh sát giao thông: “Là vì chuyện này sao?”

“Đúng, thật sự thật xin lỗi, nơi này không thể dừng xe.” Cảnh sát giao thông cũng coi như công tư phân minh.

Lưu Vũ chào theo nghi thức quân đội, rốt cuộc từ từ lái xe đi . Lúc này, Lưu Vũ không định tiếp tục chuyện này nọ với Từ Nhan nữa, dù sao bọn họ đang ở trên xe, sợ lúc ngừng lại lại có cảnh sát giao thông tới ngăn cản, liền dẹp suy nghĩ ấy xuống phóng xe chạy thẳng.

“Không biết Giai Giai đang làm cái gì, điện thoại vẫn không gọi được… rốt cuộc cũng phải có quan hệ mới xong…lại còn có vẻ công việc rất bận rộn nữa chứ.” Từ Nhan vừa nhắm mắt vừa lên tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

“Cụ thể không rõ ràng lắm, giống như trước nói đã bị loại thông báo tuyển dụng, sau lại nói đã được tuyển dụng, hơn nữa lúc ấy rất trễ rồi, cũng không biết đang bận rộn gì, nói chúng ta không cần chờ cô ấy về nhà. Em sợ đứa nhỏ này chưa quen cuộc sống ở thành phố N, bị người ta bắt nạt.” Từ Nhan giọng nói rất nhẹ, thật không còn chút hăng hái nào của trước kia.

Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Giai Giai, nhưng mà bên kia vẫn không ai nhận. Anh đóng điện thoại, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục gọi, vẫn như cũ, không ai nhận.

“Tiểu nha đầu này, đang làm gì?” Lưu Vũ vừa vội vừa phát cáu, lại nhắn một tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản, đại khái nói là “cô nhận được tin nhắn nhanh chóng gọi điện thoại lại”.

Đối với cô em gái này, anh luôn không yên tâm, thật ra thì cũng không cần lo lắng lắm, dù sao cô ấy không còn là một đứa trẻ , cô làm việc rất có đúng mực, nhưng là dù sao thành phố N này cũng hoàn toàn xa lạ với cô, giống như Từ Nhan nói, khô