
Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân
Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329164
Bình chọn: 10.00/10/916 lượt.
n nửa đều do Chu Tiểu Vân nấu.
Kiếp trước, nấu nướng là sở trường của cô. Nói đi cũng phải nói lại, ai ở nhà nấu cơm bảy tám năm không thể nấu ăn quá kém được. Hơn nữa, người kia ăn uống rất kĩ tính, tài nấu nướng của Chu Tiểu Vân tiến bộ rất nhanh cũng là do công của ông chồng chọn ba kén bốn.
Sau khi Chu Tiểu Vân bắt đầu nấu cơm, vui nhất là Tiểu Bảo .
Thịt lợn để bán kiếm tiền , không phải bữa nào cũng được ăn. Nhưng cách ba, bốn ngày lại có một ít thịt thừa không bán hết. Chu Tiểu Vân dùng xì dầu làm món thịt ba chỉ kho tàu màu cánh gián. Cắn một miếng, hương vị đậm đà ngậm tràn trong miệng. Tiểu Bảo không thích ăn thịt cũng ăn mấy miếng mới ngừng.
Thông thường nếu bán ít thịt hay còn thừa ít xương ống, Chu Tiểu Vân bỏ vào nồi hầm nhừ, lấy nước xương nấu cháo.
Tiểu Bảo ăn rất ít, không chịu ăn cơm, nhưng thấy chị gái dùng nước xương nấu cháo, lại ăn kèm với củ cải muối giòn. Cháo nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến cơn thèm ăn nổi lên, có thể ăn hai bát.
Cánh tay gầy nhẳng của Tiểu Bảo bắt đầu có da có thịt, điều này khiến cho Chu Tiểu Vân mừng lắm. Nước xương hầm nhiều canxi hiệu quả rất tốt, so với uống thuốc tốt hơn nhiều. Tiểu Bảo yếu ớt hay uống canh hầm, có thể tăng cường sức đề kháng.
Chu Tiểu Vân tốn không ít tâm tư để Tiểu Bảo ăn được nhiều hơn, cố ý làm các món hợp khẩu vị của em. Thấy em ăn được càng ngày càng nhiều, cơ thể trở nên khoẻ mạnh hơn, khỏi phải nói cô vui thế nào.
Đến chính cô còn mập lên một ít. Da dẻ vàng vọt trở nên hồng hào hơn, không quắt queo như trước nữa. Quả nhiên, được ăn ngon, dinh dưỡng tốt có khác!
Triệu Ngọc Trân hàng ngày ngoài trông con, làm việc nhà, còn phải giúp chồng bán hàng, trăm công nghìn việc. Có con gái là trợ lý đắc lực quán xuyến cơm nước, trách nhiệm nhẹ đi nhiều. Bà rất tự hào, thường xuyên khen con gái mình.
Đến nỗi Chu Tiểu Vân hễ nghe thấy mẹ nói ” Đại Nha nhà chúng ta..” đã chạy trối chết, xấu hổ lắm. Muốn khen con cũng phải để người ta nói trước, nào có con hát mẹ khen hay, người ta không cười sau lưng mới lạ.
Nhưng được mẹ khen đồng nghĩa với việc địa vị của mình trong lòng cha mẹ cao hơn trước. Nghĩ thế, Chu Tiểu Vân vui lắm. Có đứa con nào không hi vọng được cha mẹ yêu thương, khen ngợi không?
Chương 50: Nghỉ Gặt (1)
Đến mùa lúa chín, màu vàng óng ả phủ trên các cánh đồng. những người nông dân vui sướng đón một mùa bội thu.
Trường học cho học sinh nghỉ một tuần giúp cha mẹ gặt lúa, mỹ miều gọi là “Nghỉ gặt” . Mặt khác, bố trí bài tập về nhà mỗi ngày cho các em. Đó là tranh thủ lúc gặt lúa nhặt các hạt lúa còn sót lại, khi đi học phải nộp một giỏ hạt lúa.
Học sinh nghe thấy được nghỉ một tuần thì nhảy cẫng lên, reo hò ầm ĩ. Chu Tiểu Vân bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, vỗ tay hoan hô.
Lúc ấy, học hành vẫn thoải mái, gần như không có bài tập. Chỉ có một kì thi cuối kỳ. Gặt lúa còn được nghỉ một tuần, đâu có vất vả như học sinh ngày nay! Mỗi ngày một đống bài tập, tháng nào cũng có bài kiểm tra. Vì thế, trẻ con bị cận thị sớm, áp lực học hành thi cử đè nặng.
Phương Văn Siêu dặn Chu Tiểu Vân ở nhà tập thổi kèn ác-mô-ni-ca nhiều hơn, còn đàn ác-cooc-đê-ông tạm thời chưa kéo tốt được. Kèn ác-mô-ni-ca dễ tập hơn, trước ngày tết thiếu nhi luyện tốt bài đi thi là được.
Chu Tiểu Vân đồng ý. Giờ cô đã biết chuyện thầy Phương định cho mình đi thi văn nghệ nhân dịp quốc tế thiếu nhi trên huyện. Cô khá hứng thú với cuộc thi này, kiếp trước cô chưa từng có cơ hội đi thi đấu.
Có cơ hội được thử sức, Chu Tiểu Vân vui lắm. Cô thấy không nhất thiết phải đoạt được giải thưởng. Được tham gia thi đấu với cô mà nói đã là một trải nghiệm khó quên trong đời, xem ra sau này cần chăm chỉ luyện tập nhiều hơn.
Nhà Chu Tiểu Vân có năm sáu mẫu đất. Nếu cả hai vợ chồng cùng gặt phải năm sáu ngày mới xong. Nhưng việc bán thịt lợn của Chu Quốc Cường đang đông khách, nghỉ thì tiếc lắm. Hai vợ chồng bàn tính nếu ông đi bán thì Triệu Ngọc Trân ở nhà gặt. Hết phiên chợ, ông tiếp tục ra đồng gặt, như vậy không ảnh hưởng đến việc buôn bán.
Kế hoạch là thế, nhưng nhiều lúa như vậy bao giờ mới gặt xong? Triệu Ngọc Trân quyết định gọi em trai đến giúp.
Cậu của Chu Tiểu Vân là Triệu Cương, năm nay mới có người yêu, chưa kiếm được việc làm. Tuần trước đã gặt xong lúa ở nhà. Nghe chị gái đến nhờ giúp đỡ, cậu không nói hai lời đạp xe đến từ sáng sớm.
Hai chị em gặp mặt nói chuyện rôm rả. Tuổi hai người xêm xêm nhau, tình cảm rất tốt, vừa làm việc vừa nói chuyện, không cảm thấy quá mệt. Khi ấy, gặt lúa phải dùng liềm cong cong như trăng khuyết, rất sắc bén. Lúc gặt, phải khom lưng, cắt từ gốc lúa. Cúi lưng cả ngày trời sẽ mỏi lắm.
Trẻ con trong nhà đều ra đồng chơi. Nói là giúp thực ra chẳng có việc gì to tát. Cái liềm sắc như vậy, ai dám cho trẻ con cầm, nhỡ đâu cắt vào chân thì nguy. Nhưng, ôm lúa cột thành bó thì được. hồi ấy, gặt lúa gặt cả cây, đến khi đập lúa xong thì thân lúa giữ lại để nhóm lửa nấu cơm.
Đại Bảo ôm từng bó lúa để vào xe đẩy, hăm hở chạy qua chạy lại. Tiểu Bảo ôm ít hơn nhiều, Nhị Nha cầm mấy cây, nói là đang chơi đùa thì đúng hơn.
Nh