
ọ rất là khổ, nên không ai muốn am nhớ lại quá khứ đấy.
– Cháu xin lỗi vì cháu mà gìơ cả gia đình Lam khổ, bác cũng khổ.
– Không sao đâu cháu à. Mọi chuyện đã lỡ rồi.
– Cháu có thể xin bác cho Lam sống cùng cháu không để cháy chăm sóc cậu ấy.
– Chuyện này….
– Bác cho cháu địa chỉ hai bác kia để cháu xin cho ạ.
– Thôi cháu chăm sóc cho nó thật tốt đó nha.
Cả hai im lặng mãi cho đến khi nghe tíêng hét của nó, vội vùng chạy lên thấy nó ôm đầu, trông đau đớn. Hắn thấy cảnh này mà lòng đau đớn, ôm chầm lấy nó, vỗ nhè nhẹ lưng nó.
– Đừng la nữa, có mình đây rồi nà. Kể từ hôm nay mình sẽ bảo vệ cậu chịu không?
Cử chỉ ấm áp đầy yêu thương ấy đã làm tim nó rộn ràng hơn. Hạnh phúc đang tràn ngập xung quanh cả hai. Nó gật đầu đồng ý, hắn vui vẻ vuốt nhẹ mái tóc, và hôn nhẹ lên nó. Ngượng ngùng, nó cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran lên.
– Cậu hãy chuyển qua nhà mình luôn đi và cậu muốn tìm lại quá khứ không?
Do dự về những câu hỏi của hắn, nó đảo mắt nhìn về phía mẹ, đựơc sự đồng ý của bà, nó mỉm cười thay cho lời đồng ý.
Một lúc sau, bà Ngọc rời đi, chỉ còn lại nó và hắn.
– Ê…nói muốn bảo vệ tôi đó có đựơc coi là lời tỏ tình không?
Nó ngồi trên giường vò vò con gấu bông, hắn mua lúc nãy, gịong nói có vẻ trêu đùa. Hắn thì ngạc nhiên về câu hỏi lộ liễu của nó. Hắn tíên lại gần giường, tay chống xuống, bây gìơ mặt hắn rất gần mặt nó. Hơi thở cứ phả vào, làm nó ngợp thở nhắm mắt lại. Nở một nụ cười ma mị, hắn cúi sát xuống, chỉ còn vài cm nữa, không thấy nó mở mắt để trêu nên hắn đứng dậy,chưa kịp đứng thì cái kiểu cúi lúc nãy đã làm thế đứng của hắn không vững và…..Từ không muốn đến bây gìơ môi đã chạm môi, mắt cả hai đang mở to hết cỡ. 5s…..10s….nó cảm thấy khó thở vì bị hắn đè lên người nên cựa người đẩy hắn ra. Không khí bây giờ bao trùm tòan sự ngựơng ngập.
Rầm….
– Ly…….
Thanh kéo cửa mạnh chạy và ôm chầm lấy nó. Nhỏ Thanh sụt sùi,
– Sao tự nhiên mày bị ngất vậy, bệnh đó tái phát hả?
Nó giật mình, lắc đầu và ra hịêu cho nhỏ im lặng, sau đó nó đánh mắt sang hắn, 4 mắt nhìn nhau. Nhận ra vẻ khác thường của nó trong câu nói của Thanh, cậu nhíu mày và ra khỏi phòng. Bước dọc trên hành lang bệnh viện, hắn rẽ đến phòng bác sĩ.
– Bác cho con hỏi bệnh nhân Mai Hòang Thảo Ly nằm ơ phòng 201 ngoài mất trí nhớ còn bị gì nữa không ạ?
– Con chờ bác một chút.
Bác sĩ lục lọi tìm bệnh án của nó, hắn thì hồi hộp, cầu mong là nó không bị gì cả.
– Mai Hòang Thảo Ly 16 tuổi đúng không?
– Dạ.
– Cháu ấy ngoài bị mất trí nhớ thì còn bị lao phổi giai đọan hai.
– Lao phổi hả? Vậy có chữa được không vậy ạ?
– Hịên tại căn bệnh đang dừng và không có triệu chứng gì là tái phát. Nhưng khi thấy cháu ấy ho khan có đờm trắng và máu thì tốt nhất là đưa đi đìêu trị. Trước đây, cháu ấy có đìêu trị rồi nên là trách cho cháu Ly tíêp xúc người bị lao, ăn uống đủ dưỡng chất và tránh những đồ lạnh ra.
Bác sĩ vừa chỉ dẫn hắn cách chăm sóc nó, hắn sẽ không để nó gặp bất kì một căn bẹnh nào nữa đâu. ” đồ ăn lạnh” mà nó rất rất thích kem, hắn hiểu nguyên nhân làm nó ra vậy rồi, đó là kem. Đựơc, hắn dứt khoát muốn nó phải chuyển sang nhà hắn ngay lập tức. Ra khỏi phòng, hắn trở lại phòng nó, mở cửa ra, hình ảnh nó đang ôm hộp kem vừa ăn vừa đùa với Thanh và Long. Lửa giận phừng phực, hắn hồng hộc đi vào, dựt lấy hủ kem đó, ăn lấy ăn để, đến khi muỗng cuối cùng, nó cầm lấy tay hắn nhét vô miệng mình. Hai người kia thì trố mắt nhìn hai con người ham ăn trước mặt mình. Nó đang ăn, hắn dựt ăn tíêp ,vậy không phải đang hôn gián tiếp hay sao, vầ nó cũng hôn ngựơc lại hắn. Ôi ôi ,hai con người đang ngấu nghíên món kem kia thật là…..
– Hai người….
Thanh ấp úng trước cảnh tượng đó.
– Sao….
Nó trả lời. Chưa nói hết câu thì Long nhảy vô.
– Hai người đã hôn nhau.
Hắn và nó cùng chỉ vào mình và người đối diện, ngạc nhiên, đồng thanh nói và lắc ngón tay qua lại.
– No….no…no…
– Hai người mới vừa ăn chung kem chung muỗng không hôn gián tíêp còn gì.
———————————-
Xong chap này, thở phào nhẹ nhõm….
Buổi tối ấm áp nha mọi người.
CHƯƠNG 13
– Có ha??? Sao mình không biết ta? Có không Huy?
Nó vờ gãi đầu, không biết để chữa ngượng. Vờ hỏi hắn, cứ tưởng hắn sẽ giúp ai dè…
– Có, bằng chứng đây.
Hắn nói mà còn đưa hộp kem với cái muỗng là nó đứng hình. Đang cười, bỗng hắn nghiêm mặt lại.
– Tai sao bà lại ăn kem.
– Tôi thích đựơc không.
– Bà bị lao phổi mà ăn mấy cái này muốn chết sớm hả?
Nó liếc Thanh, và nhận ra không phải nhỏ. Nó gương đôi mắt ngạc nhiên lên hắn.
– Sao ông biết…
– Kể từ nay, bà sẽ chuyển qua nhà tôi, để tịên chăm sóc. Mẹ bà đã đồng ý rồi. Và không bao giờ được đụng đến kem.
– WHAT…..
Nó, Thanh, Long hét lên. Lại thêm một cú shock nữa, sao mẹ lại cho nó và hắn sống với nhau chứ, không phải giao trứng cho ác ư..
– Thanh và Long, hai người muốn sống chung không.
Hắn đề nghị , sống chỉ có hai đứa buồn lắm nên rủ đông cho vui. Thấy nó đang gặp nhuy, Thanh đồng ý ngay, Nhỏ đồng ý thì tất nhiên Long cũng chịu luôn.
Nằm một ngày, hôm sau nó đã đựơc ra viện. Vui vẻ nhảy nhót, đến lớp, ai cũng ngạc nhiên về nó. Hôm nay, nó